Chương 297: Tiên khí của các ngươi ở đâu ra vậy?
Nguyên Chân vui mừng hớn hở, xem ra theo chân tổ sư gia đi ra ngoài một chuyến, giác ngộ được nâng cao vô số lần!
Lần trước Nguyên Hạc là một trong những người kiên quyết phản đối.
Ngay sau đó, Nguyên Triết và Nguyên Ngộ cũng không chịu thua kém, mỗi người đều bỏ ra hai ba trăm vạn tiên tinh.
Sau đó, lại có mấy chục vị trưởng lão lần lần lượt lượt lấy tiên tinh ra.
Nhưng đến phiên nhị trưởng lão Nguyên Thù, thì lại ngừng lại.
“Nguyên Thù, Nguyên Mục, các ngươi còn nghi ngờ gì nữa?”
Đại trưởng lão Nguyên Thịnh bất mãn vỗ bàn: “Chuyện đã đến hôm nay, các ngươi vẫn không chịu tin lão tổ, vẫn cho rằng hắn là kẻ lừa đảo hay sao?”
Nguyên Thù vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải rồi!”
“Lần này chuyện trong đó và lai lịch mà Khương lão tổ phơi bày, chúng ta xem thế là đủ rồi, tâm phục khẩu phục.”
“Nhưng mà...”
“Mười mấy vạn Tiên Duyên Lệnh, việc này có ý nghĩa gì, các ngươi đã từng nghĩ đến chưa?”
“Số lượng Tiên Duyên Lệnh mỗi lượt phi thăng không bằng nhau, hơn một nửa cũng chỉ hai ba mươi vạn là cùng.”
“Một lần mua mười mấy vạn, gần như là mua sạch rồi, việc này sẽ khiến cho toàn bộ trung tiên giới tức giận!”
“Lúc đó cho dù lão tổ có tứ đại Tiên Vương, Ma Vương hỗ trợ, cũng... khó mà trụ vững được.”
Trung tiên giới quá lớn, cộng số Tiên Vương và Ma Vương cố ý ở lại không đi lên lại với nhau, e rằng không dưới hơn một ngàn người đâu.
Chỉ dựa vào bốn người kia, hoàn toàn không có khả năng đối kháng với quần thể khổng lồ cực đại như thế.
Vốn dĩ hắn muốn nói sẽ bị áp đảo, gần ra khỏi miệng lại uyển chuyển hơn một chút.
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh thật sự rất muốn nói rõ ngọn ngành, nói cho bọn họ biết lão tổ chính là “Tiên Đế”.
Có thể hiên ngang tung hoành trung tiên giới…
Ngay vào thời điểm quan trọng, vẫn là Nguyên Hạc đứng dậy lần nữa.
“Quyết định của lão tổ, bất kể trước đó có hoang đường bao nhiêu, không hợp lý cỡ nào, cuối cùng đều sẽ được chứng minh là chính xác!”
“Chúng ta có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ là tự chuốc lấy phiền toái, nghe hắn thì mọi việc đều xong xuôi.”
“Đây chính là cảm nhận lớn nhất của ta khi theo hắn đi ra ngoài lần này!”
Được lắm, Thành ca thật đúng là không nhìn lầm người.
Nguyên Hạc này đã có chút dáng vẻ giống như Mạc tiên nhân, bắt đầu mê tín mù quáng đi theo hắn rồi.
Nguyên Triết, Nguyên Ngộ nghe thấy lời này, cũng không kiềm chế được, gật gật đầu.
“Đúng vậy, trong chuyến đi này, chúng ta mấy lần đã cho rằng hắn làm sai rồi.”
“Nhưng đến cuối cùng, hắn lại chứng minh rằng người sai chính là chúng ta!”
“Bất kể là nguy cơ như nào, hắn đều có thể dùng những phương thức thần kỳ để hóa giải, thậm chí còn thu hoạch được rất nhiều thứ.”
“Lão tổ làm việc gì, căn bản là không thể phán đoán dựa theo lẽ thường.”
“Nếu hắn đã nói có bao nhiêu mua bấy nhiêu, vậy chứng tỏ rằng hắn tuyệt đối nắm chắc thành công!”
“Các ngươi nếu còn tiếp tục trì hoãn, chắc chắn sẽ vuột mất cơ hội tốt!”
Nghe ba người ban đầu còn “phản đối” này nói, đám người Nguyên Thù và Nguyên Mục không khỏi có chút cạn lời.
Lại nghĩ đến lòng tin không sao nói rõ được của những chưởng môn và các đại trưởng lão đã biết về lai lịch của lão tổ.
Chẳng lẽ mình thật sự đã quá bảo thủ rồi?
“Cũng được vậy!”
“Đánh cược một lần xem sao!”
“Ta cũng đồng ý bỏ ra ba trăm vạn tiên tinh!”
Một khi Nguyên Thù đã mở miệng, tất cả các trưởng lão khác cũng không còn do dự nữa, bắt đầu gom góp tiên tinh.
Không riêng gì trưởng lão, đến cả các mạch các phong các đường, đều có từng nhiệm vụ riêng.
Dù sao thì đến cuối cùng toàn bộ đệ tử của môn phái đều có thể đi theo lên thượng tiên giới.
“Tốt lắm, đi xử lí công việc hết đi!”
Nguyên Chân tuyên bố tan họp, mọi người lần lượt đứng dậy.
Sau đó, hắn bỗng phát hiện một số việc không đúng cho lắm.
Bội kiếm của ba người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ, Nguyên Hạc, hinh như không giống với lúc mang theo ra ngoài.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một điều gì đó.
“Ba người các ngươi đổi tiên khí rồi à?”
Một câu này, làm cho tất cả trưởng lão vốn dĩ định rời khỏi đây đều dừng lại bước chân, đồng thời cùng nhau nhìn qua.
Vừa nhìn qua liền có cảm giác không đúng lắm, tiên kiếm ngũ giai mà trước đây ba người này sử dụng cũng đã hơn trăm vạn năm, mọi người đều nhìn đến quen mắt rồi.
Còn ba thanh kiếm lúc này, rõ ràng không phải là kiếm lúc trước.
“Thế này là thế nào?”
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của đám người Nguyên Thù, Nguyên Mục, ba người Nguyên Triết hối hận không thôi.
Bọn họ đem một loạt sự việc đã trải qua kể ra cho mọi người nghe, riêng việc Thành ca ban thưởng thì giấu nhẹm đi mất.
Chính là muốn âm thầm lặng lẽ phát tài lớn.
Nếu tất cả các trưởng lão khác đều biết được, chẳng phải là lại thêm một đống người cạnh tranh nữa hay sao?
Vậy thì đến lần sau lão tổ ban thưởng, có khả năng sẽ không tới lượt mình rồi.
Nhưng đối diện với áp lực của toàn bộ các trưởng lão, trong lòng ba người họ đều biết không thể nào giấu được, chỉ có thể thành thật nói rõ.
“Khụ, đây thực sự là tiên kiếm lục giai.”
“Cái gì?”
Những người khác không cách nào bình tĩnh được nữa, nhao nhao mở to hai mắt ra nhìn.
Hiện nay có được tiên kiếm lục giai ở Phi Tiên môn, chỉ có bốn vị là chưởng môn cùng Nguyên Thịnh, Nguyên Thù, Nguyên Mục.
Các trưởng lão khác đều dùng tiên khí ngũ giai.
Lục giai đối bọn họ mà nói, chính là ước mơ tìm kiếm cả đời, vậy mà cả ba người này đều có, quả thực không thể nhịn nổi.
“Các ngươi làm cách nào mà kiếm ra được vậy?”
“Còn không mau nói hết sự thật ra?”
“Chẳng lẽ, là lão tổ...”
Nguyên Triết gật gật đầu, mặt dày nói: “Lão tổ ban thưởng, có một lần hắn cho rằng chúng ta vất vả công lao lớn, nên phát cho chúng ta mỗi người một thanh kiếm.”
Mọi người đột nhiên đều rơi vào tĩnh lặng, ngay sau đó lại bùng nổ lên như một trận pháo!
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Còn có chuyện như vầy nữa à?”
“Ba người các ngươi chẳng qua chỉ đi theo ra ngoài một chuyến, một chiêu còn chưa xuất ra, công lao vất vả lớn cái cớt ấy!”
“Dựa vào cái gì chứ, ta không phục!”
“Quá đáng quá rồi, một tấc công lao cũng chưa lập, sao mà lại được thưởng chứ?”
“Thành thật khai ra mau, lão tổ tại sao lại thưởng cho các ngươi?”
Trong lúc ba người bọn họ bị vây chặt đến con kiến cũng không lọt, Lãnh Hóa Hàn đã đi tới thí luyện các của tông môn.
Không dễ dàng gì mới có được tiên kiếm thất giai, hắn yêu thích không buông, không tài nào bình tĩnh được.
Lúc còn ở trên phi thuyền đã vô số lần muốn bay ra ngoài xem thử uy lực của thanh kiếm này, chỉ là lúc ấy không cơ hội.
Bây giờ đã trở lại tông môn, giây đầu tiên chính là chạy đến thử hỏa lực.
Hầu như mỗi tông môn đều có một Thí Luyện các như thế này, Phi Tiên Môn cũng không ngoại lệ.
Lúc này hắn đang ở trong một căn phòng Tiên trận thí nghiệm
Nghênh đón quang cầu gần như trong suốt hư ảo phía trước, hắn lấy ra toàn bộ tiên lực, dùng một thức kiếm chiêu mạnh nhất đời hắn đánh ra ngoài!
Tiên trận thí nghiệm này là do đám người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần năm đó thiết lập, dưới cấp Tiên Vương đều không thể phá.
Lãnh Hóa Hàn đánh ra một kiếm, toàn bộ đại trận hơi chấn động một chút.
Ngay sau đó, quang cầu trong suốt lập tức đổi màu.
Đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh da trời, xanh lam, tím...
Cuối cùng toàn bộ đều biến thành màu tím nhạt!
Trước đó, Lãnh Hóa Hàn dốc toàn lực vào một đòn chỉ có thể đạt đến mức toàn bộ màu lam, đại diện cho uy lực của Kim Tiên ngũ phẩm.
Mà màu tím nhạt lúc này, ít nhất cũng phải là lực công kích của Tiên Tôn nhị phẩm trở lên!
Nhìn màu tím tuyệt vời kia, vị đại đệ tử chân truyền xưa nay nổi tiếng nghiêm túc cay nghiệt này không khỏi nhịn hết nổi.
Bốn bề vắng lặng, hắn bắt đầu toe toét cười, trong lòng vui sướng vô hạn!
“Sự thăng cấp của tiên kiếm thất giai, cũng quá lớn rồi!”
“Thanh kiếm này ta vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn, mà lực sát thương đã lên tới cấp độ Tiên Tôn...”
“Đợi đến khi luyện hóa xong xuôi, ta hoàn toàn có thể ganh đua cao thấp cùng Tiên Tôn ngũ phẩm!”
“Sự thăng cấp này, quả thực là cách biệt một trời một vực!”
Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng vừa kích động vừa tràn đầy cảm kích!
Đây chính là nhờ lão tổ cho mình!
Hắn là người rất biết mình biết người, lần này cùng lão tổ đi ra ngoài, kỳ thật một tấc công cũng chưa lập, ngược lại còn mấy lần gây trở ngại cho lão tổ, chọc hắn không vui.
Ấy vậy mà, lão tổ không so đo hiềm khích trước đây, vẫn trọng thưởng mình như thế!
Tấm lòng như vậy khiến hắn vô cùng cảm động, cũng âm thầm hổ thẹn trong lòng.
Hai tay hắn nâng kiếm, mắt nhìn đại trận trên không phía xa: “Từ nay về sau, ta sẽ là thanh kiếm trung thành nhất của ngươi!”
Thu kiếm lại, hắn bước nhanh ra khỏi đại trận thí nghiệm, lúc này mới phát hiện phía trước có rất nhiều đệ tử khác đang đứng.
Mà người cầm đầu, không phải Cổ Thanh Ngọc thì có thể là ai?