Chương 330: Thành ca là một nhà tâm lý học lão luyện
Cái gì?
Chúng ta tới chọn ư?
Có nghĩa là giao quyền lực cho chúng ta sao?
Nhóm người Tiêu Hỗn vui mừng quá đỗi!
Đây chính là chọn Tiên Vương cùng đẳng cấp với mình đấy!
Tuy rằng lúc Nguyệt tộc chọn người, trong lòng ai nấy đều mắng bọn họ quá xấu xa, nhưng mà khi quyền lực này đến tay mình lại cảm thấy khá là sung sướng.
Nghĩ thử mà xem, những người sức mạnh tương đương với mình đang đợi mình đến chọn lựa, vậy thì có thể diện biết bao chứ?
“Khương chưởng môn vẫn luôn chiếu cố chúng ta như thế đấy!”
“Cơ hội này, thật sự có thể an ủi vết thương trong lòng chúng ta, ha ha ha…”
“Ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi phân phó!”
Tiêu Hỗn và những người khác đi ra ngoài, đi tới trước mặt hai Tiên Vương kia của Nguyệt tộc, đồng thời lộ ra nụ cười đùa bỡn.
“Hai người các ngươi, không định đi xuống chờ sao?”
“Không chừng nếu tâm trạng ông đây tốt, có thể sẽ chọn các ngươi đấy?”
Trên mặt hai vị Tiên Vương của Nguyệt tộc không lộ ra biểu cảm gì, nhưng có điều tâm trạng chắc chắn rất khó chịu rồi.
Hai người nặn ra hai câu từ trong kẽ răng.
“Các ngươi đắc ý không được lâu đâu.”
“Từ nay về sau, các ngươi mãi mãi không thể đi vào nữa đâu.”
Lần này bọn họ bất cẩn rồi, bị Khương Thành mở lối vào thánh địa Tế Nguyệt đầu tiên.
Bởi thế mất hết quyền chủ động.
Lần tiếp theo, bọn họ cũng sẽ không bất cẩn như vậy.
Nhóm người Tiêu Hỗn hơi liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà để lộ ra vẻ mặt tức cười.
Bị Khương chưởng môn nhìn chằm chằm, các ngươi có quay đầu lại không?
Mười hai người này vừa xuống đài, những Tiên Vương và Ma Vương còn lại kia đều ngứa ngáy cả lòng.
Muốn xin bọn họ chọn mình, nhưng lại không chịu được việc mất mặt.
Tịch Vân nhìn một vòng, cố ý thở dài.
“Ài, xem ra các ngươi không muốn vị trí này rồi.”
Vô Quyết Tiên Vương khẽ mỉm cười: “Đúng đấy, đã kiêu ngạo lạnh nhạt như thế, xem cơ duyên như rác rưởi, bái phục bái phục!”
Câu nói này vừa dứt, lập tức có vài Tiên Vương không nhịn được nữa.
Hết cách rồi, cơ hội này quá quan trọng đối với bọn họ rồi.
Chẳng lẽ còn không chịu là lấy lòng nữa sao?
“Tiêu Hỗn Ma Vương, ngươi còn nhớ ta không, chúng ta đã từng gặp nhau vào 1200 vạn năm trước…”
“Ta và U Minh các ngươi từng qua lại với nhau đấy!”
“Minh Trì Tiên Vương, năm đó ngươi luyện khí, ta còn từng giúp ngươi đấy!”
“Trảm Nham Thi Vương, tuy rằng năm đó có chút khúc mắc, nhưng mấy chục triệu năm sau ta với Ly Hồn thiên vực các ngươi cũng coi như là bạn thân chứ nhỉ?”
Trong nháy mắt, mười hai người này đã bị Tiên Vương vây quanh.
Từ khi mọi người đến trung tiên giới, chưa từng có được đãi ngộ như vậy đâu!
Đều là Tiên Vương, ai cũng không chịu phục ai.
Bình thường đều là đối thủ, thậm chí còn là kẻ địch cơ.
Cũng là Minh Trì và Lưu Duyên, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp là luyện đan luyện khí, đi đến đâu cũng nhận được sự chào đón.
Nhưng cũng không thể là kiểu mức độ nịnh bợ, lấy lòng này được.
Tâm trạng của ca thật sảng khoái, đó là cảm giác thành tựu hơn là đột phá cảnh giới.
“Ha ha, đừng vội đừng vội, từng người một tới!”
“Ngươi vừa nói hai ta có tình cảm qua lại, sao ta lại không nhớ nhỉ?”
“Trời ạ, Sát Lợi lão huynh ngươi đúng là người hay quên đấy, ngươi còn nhớ 4300 vạn năm trước mở đạo huyết bí mật của Xích Sa thiên vực ra, hai chúng ta từng gặp nhau, lúc đó còn nói chuyện hơn một câu cơ…”
“Côn Sư Tiên Vương, ngươi vẫn không thấy ngại mà chạy tới đây cầu xin ta hả?”
“2400 vạn năm trước, ta đi Uyên Minh thiên vực thu thập Lệ Diệp Tiên Thủy, chỉ cần ba giọt, thế mà ngươi không chịu cho ta vào.”
“Ta sai rồi ta sai rồi, Tinh Vũ Tiên Vương, khi đó ta bị váng đầu…”
“Từ nay về sau, Uyên Minh thiên vực nhiệt liệt hoan nghênh ngươi tới, Lệ Diệp Tiên Thủy kia, ngươi muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu!”
Trong chốc lát dưới đài lập tức giống như chợ bán thức ăn, huyên náo, ồn ào.
Nhìn Tiêu Hỗn và những người khác đi chọn người, một đám Tiên Vương xa lạ ở Tiên Khu các có chút ghen tị rồi.
Việc sử dụng quyền lực này thực sự không phải là sảng khoái bình thường đâu.
Thử nghĩ mà xem, cho dù là Tiên Đế cũng không có thể khiến nhiều Tiên Vương nịnh hót mình như vậy đâu nhỉ?
12 người, mọi người chọn 5 người, mất một khắc mới chọn ra 60 người.
Những người chú trọng thân phận không nói lời nào kia, Tiêu Hỗn và những người khác rất tôn trọng thể diện của họ.
Vì thế, không một ai được chọn hết.
Cho nên bây giờ mấy vị Tiên Vương không được chọn này đều ảo não không thôi.
Ngươi nói ngươi đoan chính kiêu ngạo gì cơ?
Kỳ thực lần này so với lần trước dễ hơn nhiều rồi.
Việc chọn 12 người này rất tùy ý, nói nhiều mấy lời hay thì thật sự được đi vào.
Không giống Nguyệt tộc kiểu ù ù cạc cạc kia, cả một đám cố làm ra vẻ bí ẩn.
Mắt thấy còn sót lại 45 người cuối cùng, những người còn lại không có cách nào bình tĩnh được.
“Khương chưởng môn chọn ta đi!”
“Khương chưởng môn, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói!”
“Đúng thế, chỉ cần chọn ta, sau này ắt có báo đáp lớn…”
Thành ca biết gần hết rồi.
Trước đó khi không chọn ai, đứng bên cạnh mình chỉ có Tiêu Hỗn Tịch Vân và những người khác.
Khi đó, rất nhiều người còn đang trông ngóng.
Nếu như hắn động thủ với hai Tiên Vương của Nguyệt tộc, sẽ khiến rất nhiều người phản kích.
Mà bây giờ chọn gần hai trăm người, tâm trạng của mọi người đều khác nhau.
Những người được chọn kia, vì để bảo vệ vị trí của bản thân, sẽ kiên quyết đứng bên cạnh mình, để bảo vệ quyền uy của mình.
Còn những người không được chọn, họ sẽ càng lo lắng sau khi thấy ngày càng ít vị trí hơn.
Tâm thái của họ đã lặng lẽ thay đổi.
Trong vô thức, tiết tấu của nơi này đã bị hắn chi phối.
Thành ca là một nhà tâm lý học lão luyện rồi.
Nghênh tiếp mọi người, hắn xua xua tay: “Báo đáp lớn sau này thì miễn đi, đều là lời nói ngoài miệng thôi, ta đánh giá cao biểu hiện thực tế hơn.”
Biểu hiện thực tế?
Ở đây thì có thể thể hiện được cái gì?
Đầu tiên mọi người không hiểu, ngay sau đó mấy Ma Vương nhìn chằm chằm hai vị Tiên Vương kia của Nguyệt tộc.
“Các ngươi dám đối địch với Khương chưởng môn!”
“Giết bọn họ, giúp Khương chưởng môn hả giận!”
Mấy Ma Vương này cũng tàn nhẫn thật đấy, vì có thể đi vào mà bọn họ trực tiếp coi hai Tiên Vương Nguyệt tộc làm chiến công.
Hai Tiên Vương của Nguyệt tộc hoảng sợ rồi.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Ngày hôm nay nên là ngày nở mày nở mặt nhất của bọn họ, sắp xếp vận mệnh của tất cả mọi người.
Vì thế còn lén lút tập luyện đấy, kết quả bây giờ là tự chuốc họa vào thân rồi.
“Các ngươi dám!”
“Nếu như giết bọn ta, lần tiếp theo…”
Vài Ma Vương này ban đầu chỉ là ý thích, nhưng bây giờ dã tâm giết người đã thực sự bùng lên.
“Buổi sau sẽ có Khương chưởng môn mở lối vào thay cho chúng ta, các ngươi đã vô dụng rồi!”
Nghĩ lại lúc trước Nguyệt tộc đáng trách bao nhiêu, nhận lấy tức giận bao nhiêu, vậy thật sự là thâm cừu đại hận.
“Không được!”
“Nếu giết bọn họ, sau này cũng chỉ có thể dựa vào được nhà họ Khương thôi…”
Vẫn có người đầu óc khôn khéo, muốn thấy Thành ca và hai đại Tiên Vương cùng cạnh tranh trên tốp, vì thế vội đi ra ngăn cản.
Nhưng Thành ca sao có thể để loại tình huống đó xảy ra?
Khi cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn!
Lối vào này từ nay nhất định phải mang họ của hắn!
Hắn lập tức hô một tiếng về phía mấy vị Ma Vương kia: “Mấy người các ngươi giác ngộ rất cao, đáng được khen ngợi! Cho dù cuối cùng có phải mấy người tự tay giết hay không, các ngươi cũng có thể đi vào!”
Lời khích lệ này, hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.
Đù má, vậy là có thể đi vào rồi?
Mấy tên Ma Vương kia vui sướng ngây ngất!
Các Tiên Vương còn lại khác cũng không kiềm chế được.
Đầu hai Tiên Vương của Nguyệt tộc còn thật sự có thể đem ra tranh công được à?
Trong lúc mấu chốt này, ai còn quan tâm đến sau này nữa, hôm nay vào được đã rồi nói!
“Để ta!”
“Đừng có cướp, để ta tự tay giết bọn họ…”
“Còn có người khác của Nguyệt tộc, ông đây sớm đã không nhìn vừa mắt bọn họ rồi!”
“Tiên Vương oai không thể khinh thường! Đoạn đường này vừa có Tiên Tôn vừa có Huyền Tiên, cố ý phái đi mấy loài giun dế đến làm nhục chúng ta, đáng chết!”
“Đúng vậy, bổn lão tổ chịu một bụng tức giận rồi, giết!”
Tấm màn này vừa được mở ra, nơi đây nháy mắt rơi vào trạng thái điên cuồng, và một trận chiến lớn bắt đầu.