Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Cái Mạng

Chương 337: Tính ra trước đó

Chương 337: Tính ra trước đó
Đến Thánh giai, một vài tu sĩ đã bắt đầu tiếp xúc đến Anh Linh rồi.
Chỉ là, chuyện đó cần phải có cơ duyên cực lớn, người có được cực kỳ ít ỏi.
Tất cả chư vị có mặt ở đây đều là Tiên Vương, ai nấy đều tế ngộ bất phàm.
Trong những tháng ngày dài đằng đẵng, bọn họ cũng đều đã đạt được Anh Linh cho riêng mình.
Mỗi một tu sĩ chỉ có thể có nhiều nhất ba cái Anh Linh, hơn nữa một khi đã có được thì không thể thay đổi lại nữa.
Tốc Chi Anh Linh là loại cực kỳ khó có được, cho nên nhìn thấy Khương Thành “vừa lúc” có được cái Anh Linh này, đương nhiên là vô cùng bất ngờ.
“Không ngờ rằng Khương chưởng môn vậy mà có được Tốc Chi Anh Linh hiếm thấy này!”
Độ Trần Tiên Vương nhìn về Anh Linh đó, giọng run rẫy nói: “Đây chính là thượng vị Anh Linh, các vị tu sĩ trong toàn bộ giới tu luyện nhiều vô kể, bất luận cảnh giới cao hay thấp, nhiều nhất cũng chỉ có 15 người có thể có được!”
“Một khi đủ 15 vị, những người khác cho dù có yêu nghiệt hơn đi chăng nữa, cũng không thể đạt được!”
“Không ngờ rằng, Khương chưởng môn lại chính là một trong 15 người kia…”
Cái thứ Anh Linh này cũng không xem cảnh giới, có lẽ một Thánh giai khí vận ngút trời, sớm đã đạt được thượng vị Anh Linh.
Còn một Tiên Vương nói không chừng bận rộn cả nửa đời, cũng chỉ có được hai cái hạ vị Anh Linh.
Nghe thấy cuộc thảo luận của bọn họ, Thành ca trong lòng cười thầm, hoá ra Tốc Chi Anh Linh cũng có thể làm màu được?
Sau đó, hắn đốt cháy ̉n Tàng Long Dực trời cho trong Thương Long huyết mạch.
Tốc độ một lần nữa tăng lên 4 lần!
Dự tính, lần này chắc là ổn định rồi chứ?
“Được rồi, các ngươi có thể đi đến khán phòng cổ vũ rồi.”
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Lần nữa xuất hiện, trong tay đã cầm con bướm không màu đó.
Cả quá trình nhanh đến không thể tưởng tượng được, còn không đến một cái chớp mắt.
Dự đoán trước kia quả nhiên là đúng, sau khi con bướm này bị bắt, cửa này cũng nhanh chóng biến mất, bọn họ quay trở về cảnh thứ sáu bên ngoài.
Bản thân Thành ca cũng bị doạ một phen, hắn vốn dĩ còn tưởng rằng phải đuổi luẩn quẩn mấy trăm vòng.
Kết quả dưới nhiều tăng phúc như vậy, tốc độ nhanh quá mức.
Con bướm thần tốc vô song đó, trước tốc độ như vậy ngược lại tỏ ra rất chậm chạp.
Những người khác đều suýt chút nữa thì kinh hoàng đến rơi cằm.
Thế là đã thành công rồi?
Cửa này đã qua rồi, chắc chắn là bắt được rồi.
Nhưng vấn đề là bọn họ đừng nói là dùng mắt nhìn rõ, ngay đến cả Tiên Hồn còn không kịp cảm nhận toàn bộ quá trình.
Vậy cũng quá mạnh rồi?
Cho dù có tăng phúc của Tốc Chi Anh Linh, cũng không đến mức đạt được trình độ này.
Sau một trận thở lạnh, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Độ Trần Tiên Vương đã không còn chú ý được hình tượng rồi, điên cuồng chạy tới.
“Khương chưởng môn, ngươi đây có phần nhanh quá đấy!”
“Rốt cuộc là sao mà làm được vậy?”
Ánh mắt hắn nhìn Khương chưởng môn đã giống như nhìn thần tiên rồi.
Những người khác cũng kinh ngạc mà hô hét liên tục: “Tốc độ như vậy, chắc là đã trực tiếp đuổi kịp Tiên Đế rồi nhỉ?”
“Thật không thể tưởng tượng được!”
Trong mắt Mâu Vũ cũng chứa đựng sự chấn động không che giấu nổi, vừa nãy cho dù 20 người phân tán vị trí, thực ra cũng không nắm chắc tuyệt đối được.
Chỉ là xác suất thành công lớn hơn mà thôi.
Cho dù thật sự có thể thành công, chắc chắn cũng phải cần cố gắng rất nhiều lần.
Đâu giống Khương Thành chỉ một lúc như vậy, thật giống như là đơn giản dễ như trở bàn tay.
Mà ngoài tốc độ này ra, khiến nàng càng thêm kinh ngạc thực ra chính là việc Khương Thành “không cần đoán cũng biết”.
Nói thật, nàng có chút nghi ngờ người này trước đây có phải là đã từng đến cảnh thứ sáu này rồi không.
Biết trước lối vào chính xác, biết trước manh mối, biết cửa này kiểm tra quy tắc tốc độ…
Những thứ này đều quá bất thường.
Sau đó một đường gió yên sóng lặng, hai tháng sau, mọi người đã đến phần cuối của cảnh thứ sáu.
Lối giao nhau phía trước lại một lần nữa xuất hiện hai cái cửa.
Mà ở đây, Tam Đại Thi Vương cùng bốn người khác cũng dừng lại.
Căn nguyên chi lực của cảnh thứ bảy bọn họ tiếp nhận không nỗi, đã không còn cách nào tiếp tục tiến lên nữa.
Mà trong 13 người còn lại, Thành ca bên này còn 8 người, Thiên Khu các bên đó còn 4 người.
Đến mức Diệp Dương Tiên Vương, ở cảnh thứ tư cũng đã ở lại rồi.
Nhìn về hai cái cửa chưa biết ở phía trước, mọi người không hẹn mà cùng nhìn hướng về phía Khương chưởng môn.
Biểu hiện trước đó của hắn quá là thần kỳ, bây giờ mọi người đều tràn đầy sự kỳ vọng đối với hắn.
Đến ngay cả Mâu Vũ cũng chủ động xin ý kiến: “Khương chưởng môn, hai cửa này, người có kiến nghị gì?”
Thành ca có cái lông mà kiến nghị.
Hai cửa giống y hệt nhau, trước khi chưa tiến vào, ai cũng không thể biết được bên trong là cái gì
Ngoại trừ đoán mò, thì chẳng còn cách nào khác.
“Cửa chính xác, chính là cửa này!”
Hắn chỉ vào cửa bên phải, lời này nói chắc như đinh đóng cột, giống như bên phải chính xác là chân lý không được phép nghi ngờ.
Chắc chắn như vậy?
Mọi người đã tin tà của hắn.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của hắn, lần lượt đi vào cánh cửa đó.
Cảnh tượng thay đổi, căn nguyên hơi thở hạ thấp rồi.
Chỗ này là cảnh thứ năm.
Một nửa xác suất, hắn vẫn là đoán sai rồi.
Mọi người bất lực châm biếm.
Cảm thấy ngươi đúng thật là đoán mò nhỉ?
Đoán mò vậy mà vừa nãy ngươi còn biểu hiện tự tin như vậy?
Nhìn về phía đám người Mâu Vũ và Độ Trần, Cực Minh ánh mắt gần như sụp đổ, khuôn mặt già của Thành ca hơi đỏ, thất bại rồi.
Làm lại làm lại!
Hắn vội vàng một lần nữa điều ra đảo ngược thời gian.
Bùm, tất cả mọi người lại quay trở lại thời gian trước đó.
Một lần nữa đối diện với hai cái cửa, Mâu Vũ lại một lần nữa hỏi ý kiến hắn.
“Khương chưởng môn, hai cửa này, người có kiến nghị gì?”
“Bên trái!”
Thành ca bỗng nhiên chỉ về phía bên trái: “Cửa chính xác chính là cửa này!”
“Ta dám dùng tu vi cả đời đánh cược, nếu như sai, tu vi tận phế, cuộc đời này không còn khả năng thăng tiến nữa!”
Mọi người bị lời thề này dọa rồi.
Mặc dù thề vẫn có thể nuốt lời, nhưng mà đến cảnh giới này của bọn họ, làm trái lời thề thì sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.
Chưa biết được tương lai khi đột phá sẽ phạm đến tâm ma.
Cho nên Tiên nhân bình thường rất ít khi thề thốt.
“Khương chưởng môn!”
“Ngươi không cần phải như vậy...”
Qua rồi qua rồi, thật sự qua rồi.
Mọi người cũng không nói lỡ như đoán sai thì sẽ như thế nào.
Có cần nghiêm túc như vậy không?
Không đến mức đó đâu thật đấy.
“Không!”
Thành ca sắc mặt nghiêm lại, trầm giọng nói: “Nếu như đoán sai, vậy thì đằng sau sẽ tạo thành vô số phiền phức!”
“Việc liên quan đến vận mệnh của mọi người, ta nhất định phải chịu trách nhiệm vì chuyện này!”
“Đây là tôn chỉ làm người của ta!”
Mọi người nhất thời đều cung kính nể phục.
Thành ca trong lòng cười thầm, trước đó bên phải thử quả rồi, bây giờ bên trái chắc chắn là đúng rồi, hắn có chỗ dựa nên không sợ, cố ý ở đây khoe khoang.
Bây giờ khoe khoang cũng ổn ổn rồi, lúc này mới dẫn đầu bước vào cửa bên trái đó.
Quả nhiên, bên này thật sự là cảnh thứ bảy.
Sau khi 12 người còn lại tiến vào, đều tâm phục khẩu phục.
“Khương chưởng môn lại chọn đúng rồi!”
“Quả thực đúng là thần mà!”
“Nhìn Khương chưởng môn vừa nãy mười phần chắc chín, chẳng nhẽ thật sự có phương pháp đặc biệt gì đó có thể nhìn thấu trước cửa?”
Mâu Vũ không thể nhịn được nữa mà hỏi: “Khương chưởng môn, có phải trước kia người đã từng đến cảnh thứ bảy?”
Số lần biết trước nhiều rồi, sẽ rất khó nói là trùng hợp để giải thích.
Bây giờ cho dù Khương Thành nói với nàng là đoán mò, nàng cũng sẽ không tin.
“Haiz, xem ra cuối cùng vẫn là không giấu được.”
Thành ca thở dài một tiếng: “Ta chưa từng đến đây, sở dĩ có thể nhìn thấu trước cửa, là bởi vì ta thông thạo quy tắc tính toán.”
“Hai cửa này, là ta tính ra trước đó.”
Hắn còn lâu mới nói là bởi vì thời gian quay ngược lại, hắn thử lại thêm lần nữa.
Ngược lại nhân tiện lại làm màu thêm lần nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất