Chương 340. Cảnh thứ ba mươi hai
Tới cửa cuối cùng của cảnh thứ bảy, bên phía Thành Ca chỉ còn lại có ba vị là Tiêu Hỗn, Tịch Vân và Vô Quyết, có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Còn Thiên khu các bên kia, cũng chỉ còn lại Mâu Vũ và Độ Trần.
Lại nhìn hai lối vào, mọi người giao luôn cho Khương chưởng môn.
Bàn tay lớn của Thành Ca vung lên, chọn ngẫu nhiên một cái.
Lần này đoán mò vậy mà vào thẳng cảnh thứ tám, giảm bớt một lần đảo ngược thời gian.
Hiện tại, năm người còn lại đều cho rằng hắn có thể nhìn xuyên qua lối vào .
Mâu Vũ và Độ Trần vô cùng may mắn khi tìm được đồng minh này.
Lúc trước, các nàng còn cho rằng Khương chưởng môn không vào được.
Cho dù vào được rồi, cũng hoàn toàn không trông cậy vào hắn được.
Hiện tại thì…
Các nàng chỉ muốn tiếp tục ôm chặt lấy cái đùi lớn này.
Khảo nghiệm của cửa thứ tám là quy tắc Thổ, bọn họ cũng không lạ quy tắc này, hơn nữa có Thành Ca gánh, cuối cùng qua cửa dễ dàng.
Đi vào cửa cuối cùng của cảnh thứ tám, bốn người Độ Trần, Tiêu Hỗn, Tịch Vân, Vô Quyết đều dừng lại.
“Khương chưởng môn, lần này thật sự may mà có ngươi!”
Độ Trần Tiên Vương xúc động không thôi, làm tổng hội trưởng của Thiên Khu các ở Trung Tiên Giới, trước kia, hắn thật sự là chưa phục một ai.
Rốt cuộc, lần này hoàn toàn bị chấn động rồi.
Tuy rằng hắn có thể tu luyện ở cảnh thứ tám, nhưng ngay từ đầu hắn cũng không dám mong có thể tới đây.
Bản đồ xa nhất của người đi trước cũng chỉ là cảnh thứ năm, vì thế, dự tính ban đầu của hắn chính là đến cảnh thứ sáu cũng xem như lãi rồi.
“Tuy rằng với lập trường của Thiên khu các là không can dự ân oán, nhưng ân tình này của ngươi, lão phu nhớ kỹ!”
Thành Ca thầm nghĩ lão đầu ngươi chỉ nói lời vô nghĩa, sau này, giảm giá thêm cho ta hoặc là miễn phí, vậy mới gọi là nghiêm túc.
“Ngươi còn có thể tiếp tục chứ?”
Nếu Khương Thành không hỏi thì kế hoạch ban đầu của Mâu tiên nữ là tới cảnh thứ bảy, cũng xem như là viên mãn rồi.
Suy cho cùng, “đồng đội” ngày càng ít đi, cơ hội qua cửa cũng ngày càng mờ mịt, dù chọn đúng lối vào rồi cũng chẳng ích gì.
Không cẩn thận một cái, tám mươi năm sau vẫn bị vây ở trong trạm kiểm soát, thẳng đến ngày tiên thụ đóng lại, thế thì ngược lại mất nhiều hơn được.
“Đương nhiên phải tiếp tục.”
Được sánh bước cùng người đẹp, thật là thích, Thành Ca thật sự rất vui.
Dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác, hai người bước vào lối vào, tiến vào cảnh thứ chín.
Tuy rằng chỉ còn lại hai người, nhưng đoạn đường lúc sau vẫn thuận lợi như trước.
Hai người này, một người thông minh nhạy bén, một người khi gặp phải cửa khó thì mở hack và buff, tạo nên sự hợp tác bổ sung cho nhau.
Khi thời gian đến ba năm, hai người đã tới được cảnh thứ ba mươi hai, cảnh mà kẻ khác chỉ có thể nhìn mà tặc lưỡi!
Trên thực tế, bản ghi chép xa nhất về ba lối vào của người trước cũng chỉ đến cảnh thứ bảy.
Tóm lại, còn lại bao nhiêu đoạn sau cảnh thứ bảy, không ai có thể biết được.
Phẩm chất hơi thở căn nguyên ở nơi này, quả thật giống như là đối mặt với chính quy tắc, sẽ có một loại ảo ảnh như thể đưa tay là có thể chạm tới.
Dọc đường đi, Mâu Vũ dần dần từ tò mò, kinh ngạc, nghi ngờ cho tới bây giờ là hoàn toàn tê dại.
Các trạm kiểm soát đó vô cùng quái lạ, khảo nghiệm các loại quy tắc.
Hơn nữa bắt đầu từ cảnh thứ chín, thường sẽ có nhiều hơn một loại quy tắc.
Nàng dám khẳng định, cho dù không có hạn chế của hơi thở căn nguyên, tất cả Tiên Vương ở Trung Tiên Giới hợp lực phá cửa, cũng không thể qua được mười cảnh đầu.
Mà đi theo Khương Thành, nàng đã tới được nơi này.
Người này giống như là toàn năng vậy, chẳng có khó khăn nào ngăn được hắn.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới lời người này nói lúc trước, hắn có hơn 900 quy tắc chủ.
Khi ấy, nàng cho rằng đây là đang làm nhục chỉ số thông minh của mình.
Nhưng hiện tại, nàng đã có chút tin tưởng rồi.
Nhưng cho dù thật sự có hơn 900 quy tắc chủ, thì vẫn rất khó giải thích được.
Bởi vì độ khó của khảo nghiệm ở rất nhiều trạm kiểm soát đã vượt qua mức độ giới hạn của Tiên Vương từ lâu.
Nàng cũng không biết rằng, thật ra Thành Ca cũng rất kinh ngạc vì mình.
Rốt cuộc nàng có lai lịch gì?
Tiên quốc của các Tiên Vương khác, nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu được căn nguyên phóng ra từ cảnh thứ tám, nhưng dường như nàng không có giới hạn.
Chẳng lẽ nàng và mình giống nhau, cũng có tài năng và có cùng hơi hở đạt đến căn nguyên.
Sau khi đi vào trạm kiểm soát của cảnh thứ ba mươi hai, hắn cảm thấy có một cơn đau không thể giải thích được, từ sâu trong tim dần dần dâng lên.
Nhìn thoáng qua nữ nhân bên cạnh, đột nhiên cảm thấy nàng đẹp hơn.
Vẻ đẹp tuyệt trần khiến trái tim hắn ngứa ngáy, khó rời mắt.
Loại cảm giác này hầu như không thể có đối với Tiên nhân đã sống nhiều năm như vậy.
Hồng nhan xương khô, cây cối mùa thu, thật ra, vẻ đẹp ở trong mắt của bọn họ sớm đã như mây bay.
“Đây là chịu tác động kép của quy tắc Tình và quy tắc Dục.
Thế nhưng mắt của Mâu tiên nữ vẫn sáng như đuốc như trước.
Thành Ca cảm thấy hơi mất mặt.
Ca suýt nữa thì bị kích động, em gái vì sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh như thế.
Hắn hít một hơi thật sâu, thoáng chốc đã kiểm soát được tâm trạng: “Vậy làm thế nào để qua cửa này? Chẳng lẽ hai người chúng ta phải kết hợp với nhau, mới có thể qua cửa?”
Nếu đúng như thế, chẳng phải là mình phải hy sinh một lần?
Hắn vẫn có hơi tò mò, nếu như chỉ có một mình hắn tới đây, không có em gái này, vậy làm sao qua được cửa này?
Nếu ba người cùng đi vào, vậy thì phân chia như thế nào?
“Không...”
Mâu Vũ lắc đầu.
“Nếu chúng ta làm như thế, vậy đồng nghĩa là bị đánh bại bởi quy tắc Dục.”
Nghe thấy bản thân hắn không cần hy sinh, Thành Ca không hiểu vì sao, có hơi thất vọng.
“Hơn nữa cửa này không đơn giản như vậy.”
Nhìn theo đôi mắt xanh ngọc của nàng, Thành Ca nhìn lên trời.
Bầu trời xanh như đang gột rửa, một bánh xe màu tím khổng lồ treo lơ lửng trên cao, giống như một vầng trăng sáng đặc biệt.
Bánh xe chậm rãi xoay tròn, một loại ảo ảnh huyền diệu khó giải thích, không ngừng dâng lên trong lòng, khiến tiên hồn của hắn dần dần buông lỏng.
“Đây là bánh xe vận mệnh...”
Mâu Vũ từ từ nhắm mắt lại, dường như phải qua một lúc nữa, bản thân cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Vì vậy còn có quy tắc vận mệnh?”
“Nhiều hơn, ngươi nhìn cái gương tròn trong bánh xe kia đi, đó là Luân Hồi Kính, còn có quy tắc luân hồi…”
Thành Ca suýt nữa sụp đổ: “Điều này cũng quá phức tạp rồi, vậy chúng ta nên hành động như thế nào?”
Mỗi lần qua cửa, đều là Mâu Vũ nói ra phương pháp, sau đó là hắn mở hack đối phó, vì thế hắn cũng lười suy nghĩ.
Dù sao nàng cái gì cũng thông thạo.
“Rõ ràng, cửa này muốn chúng ta tiến vào bánh xe vận mệnh kia trong trạng thái tiên hồn, dưới sự chi phối của quy tắc vận mệnh, thân phận tu vi của ngươi và ta sẽ xảy ra thay đổi.”
“Mà dưới ảnh hưởng của quy tắc luân hồi, tiên hồn của ta và ngươi cũng sẽ bị phong ấn.”
“Muốn qua cửa, chúng ta phải tìm được đối phương dưới tiền đề là mất trí nhớ, sau đó nảy sinh tình cảm...”
Thành Ca muốn bóc phốt nhưng cũng đành bất lực.
Còn có thể cầu huyết hơn nữa không, có cả luân hồi oán lữ?
Tiên thụ này cũng thật biết đùa!
“Vậy còn chờ gì nữa, nhanh bắt đầu đi!”
Phản ứng nóng vội này của hắn, khiến Mâu Vũ hơi khó hiểu.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ?”
“Sợ cái gì?”
“Ở trong bánh xe vận mệnh, rất có thể ngươi chỉ là người thường tay trói gà không chặt, thậm chí còn thê thảm hơn.”
Thành Ca nhún vai, thờ ơ nói: “Dù sao ta cũng là Tiên nhân, cho dù thay đổi thân phận, không phải vẫn còn thực lực sao? Chẳng qua là diễn trò dưới một thân phận khác mà thôi.”
Mâu Vũ buồn bã nói: “Nếu chỉ là quy tắc vận mệnh, thì đúng là như vậy. Nhưng còn có quy tắc luân hồi, tiên hồn bị phong ấn. Trước khi khôi phục trí nhớ, ngươi không tìm lại thực lực được.”
“Sự chồng chéo của hai hệ quy tắc cùng này cực kỳ nguy hiểm, có thể sẽ thật sự triệt để phá hủy một người, khiến người đó rớt xuống phàm trần.”
Thành Ca im lặng, sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói: “Không sao, ngày mà tiên thụ đóng cửa, không phải đã xong rồi sao?”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: “Ca sợ cái lông, ở bên trong, chỉ cần chết một lần, thì hệ thống lại hồi sinh một lần, có thể khôi phục cài đặt gốc.”
Mâu Vũ lại im lặng.
Lúc lâu sau, nàng mới gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”