Chương 349: Sức mạnh dũng mãnh
“Ngươi còn dám…”
Hắn còn định chém gió tí nữa trước mặt đám người này cơ, ngay sau đó, nơi này đã biến thành một biển lửa đen kìn kịt.
Thành ca vừa thất vọng lại vừa thấy mất mặt, lần này hắn tức giận thật sự.
Căn bản không còn tâm lý tùy tiện chơi bời chút như trước đây nữa.
Thậm chí hắn còn không muốn nghe bọn họ nói thêm một câu nào nữa.
Một đường kiếm chém xuống, tất cả tiên khí truyền ảnh đều bị phá hủy, sau đó tất cả Tiên Tôn có mặt ở đó đều rơi xuống.
35 vị Tiên Vương vô cùng hoảng sợ, vội vàng thúc giục các tiên quốc cùng nhau tấn công!
Nhiều tiên quốc như thế, dòng quy tắc khuấy động bão táp, mưa gió, cảnh tượng thế giới bị hủy diệt dường như đang diễn ra từng giây từng phút.
Vô số tinh thể sinh ra rồi lại chết đi, tạo thành buff vô cùng đáng sợ.
Đối mặt sự tấn công ở cấp độ này, Tiên Tôn quả thật chỉ là hạt bụi không hề có sức chống cự lại.
Đáng tiếc, Thành ca đã không còn là Tiên Tôn nữa rồi.
Hắn không hề do dự mà lấy tiên quốc của mình ra.
Mà lúc tiên quốc của hắn vừa xuất hiện, tất cả đều im lặng!
Đại lục tiên giới từ trước đến nay nổi tiếng là ổn định, nhất là trung tiên giới, cho dù là Tiên Vương đại chiến cũng rất khó có thể gây ra sự tổn hại quá lớn nào.
Mà bây giờ, khu vực này lại đang tan vỡ, sụp đổ.
Tiên quốc đó giống như một màn đêm đen kịt, nuốt chửng tất cả mọi thứ, đè bẹp tất cả những tiên quốc còn lại.
“Đó là cái gì vậy!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Vẻ mặt 15 vị Thượng Cổ Tiên Vương của Vô Cực Động Thiên đều đại biến.
Càn Không Cảnh có thể giám sát cả trung tiên giới, thế mà lại cách qua không gian xuất hiện vết nứt, sau đó tất cả hình ảnh đều biến mất!
Tiên bảo này, cứ như thế mà bị phá hủy mất rồi.
“Sao lại như thế này?”
“Ở đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Khoảng cách xa như thế vẫn có thể phá hủy tiên bảo này, chặt đứt mọi sự theo dõi, dòm ngó, rốt cuộc là sức mạnh to lớn đến mức độ nào cơ chứ?”
Trong trận, quy tắc lúc trước vẫn cuồn cuộn, tàn phá một cách bừa bãi đột nhiên dừng lại, những tinh thể không ngừng sinh ra rồi lại chết đi cũng dần mất đi ánh sáng.
Một gốc cây Ngộ Đạo Tiên Thụ nhỏ từ từ mọc lên, ánh sáng rực rỡ của màu sắc chầm chầm lan tỏa.
Vốn dĩ trung tâm tiên quốc sẽ không hiện hình.
Thành ca là Tiên Vương mới nhậm chức, tiên quốc vẫn chưa ổn định.
Quan trọng nhất là, cấp bậc của Ngộ Đạo Tiên Thụ quá cao, bây giờ tiên quốc của hắn vẫn chưa kìm hãm được, không có cách nào ngăn nó không hiện hình.
“Ngộ Đạo Tiên Thụ!”
“Đó chính là Ngộ Đạo Tiên Thụ!”
Tất cả Tiên Vương có mặt ở đó gần như phát điên.
Ngoại trừ Tiên Duyên lệnh, một việc lớn khác của trung tiên giới trong khoảng thời gian này chính là việc Ngộ Đạo Tiên Thu biến mất.
Do đây là cơ duyên chỉ thuộc về Tiên Vương, cho nên không được truyền bá rộng rãi.
Nhưng đối với mỗi vị Tiên Vương mà nói, thật ra Ngộ Đạo Tiên Thụ còn quan trọng hơn Tiên Duyên lệnh cả vạn lần!
Không có Tiên Duyên lệnh, Tiên Vương vẫn có thể trực tiếp phi thăng lên thượng tiên giới.
Bọn họ đến đây cướp, chẳng qua là vì để dìu dắt môn đồ thế hệ sau.
Mà Ngộ Đạo Tiên Thụ lại có quan hệ mật thiết với chính bản thân họ.
“Ngộ Đạo Tiên Thụ sao lại ở chỗ này của người!”
“Ngươi đã làm gì Tiên Thụ rồi?”
“Tên điên này, thế mà ngươi lại luyện Tiên Thụ thành trung tâm tiên quốc của mình?”
“Các ngươi quản lắm thật đấy.”
Thành Ca thúc đẩy tiên quốc, xông lên tấn công!
Chớp mắt sau, 35 tòa tiên quốc cùng nhau phát ra tiếng la hét và run rẩy…
Mặc dù tiên quốc của Thành Ca bây giờ mới là cấp độ Siêu Phàm, nhưng bối cảnh, lai lịch lại quá mạnh.
Cành lá của Tiên Thụ lan ra một cách nhanh chóng, tiên quốc của người khác sau khi chạm vào thì ầm ầm sụp đổ y như dùng giấy dán thành.
Lần sụp đổ này không chí mạng, khủng khiếp và sụp đổ từ bên trong giống như lần trước, lần đó trung tâm tiên quốc bị đập vỡ tan tành, làm cho tiên quốc biến mất, không cách nào cứu vãn được nữa.
Mà sự sụp đổ lần này là bị cưỡng ép đè bẹp từ bên ngoài, không hề tổn hại đến gốc rễ.
Nếu như có thể sống sót được, tương lai vẫn có thể sửa chữa lại được.
Chỉ tiếc là, sao Khương chưởng môn có thể cho bọn chúng cơ hội này chứ.
Cuộc vây giết ban đầu, rất nhanh đã biến thành bị giết ngược và tháo chạy thục mạng.
“Không…”
“Dừng tay!”
“Lão phu sai rồi, Tiên Duyên lệnh thuộc về ngươi…”
“Tha cho bọn ta một con đường sống…”
“Mẹ kiếp, không phải đến cổ vũ mà sao lắm mồm thế!”
Khi Thành ca đã bắt đầu khai chiến thì không có thói quen bỏ cuộc, không đánh nữa.
Mỗi lần vung tay lên một nhát kiếm lại chém xuống, hết Tiên Vương này đến Tiên Vương khác bị chặt đầu, rơi từ trên trời xuống.
Đứng trước mặt hắn, với tốc độ chậm chạp của những người khác căn bản là không thoát được.
Chốc lát sau, trận đấu đã kết thúc.
Chính Khương Thành cũng không kịp phản ứng lại.
Trận chiến này diễn ra chóng vánh, dễ dàng quá.
Bạo kích gấp mười lần chỉ tăng thêm lực công kích ở cấp thấp, không tăng thêm buff của tiên quốc, cũng có nghĩa là vừa nãy Khương Thành chỉ dựa vào sức mạnh bình thường đã giành được thắng lợi.
Một chọi ba mươi năm, chỉ vài phút đồng hồ đã giành thắng lợi.
“Mẹ nó, thế này cũng quá vô lý rồi?”
“Bây giờ anh đây đã lợi hại như thế rồi sao?”
“Vừa mới thăng cấp lên Tiên Vương không bao lâu, đã vô địch ở cấp này luôn rồi sao?”
Thật ra hắn biết tiên quốc của mình không giống với mọi người.
Suy cho cùng cũng là dùng Ngộ Đạo Tiên Thụ làm trung tâm.
Nhưng phải đến tận giờ phút này, cuối cùng hắn mới nhận ra nó mạnh đến mức độ nào.
Đánh thắng trận rồi, tiếp theo lại thu hoạch chiến lợi phẩm thôi.
Trận này tiêu diệt 35 vị Tiên Vương, thu hoạch phải nói là vô cùng to lớn.
Riêng tiên khí thất giai thôi đã có hơn 60 cái rồi, pháp bảo cực phẩm, pháp bảo thượng phẩm gì gì đó cũng cả một đống, thiên tài địa bảo không đếm xuể.
Chỉ tiếc là tiên đan dùng để tu luyện đa số mọi người đều dùng hết, không mang theo người nhiều.
Trước mắt hắn cần nhanh chóng thăng cấp, nên Thành ca cũng lười tìm tòi, trực tiếp nhét hết chiến lợi phẩm vào hệ thống, đổi tất cả thành công đức.
Lần đổi này, lại đổi được 550 vạn công đức.
“Cũng được, quả nhiên chiến đấu vẫn là cách tích điểm để thăng cấp nhanh nhất.”
Thu dọn hết thảy xong, hắn mới dang rộng hai tay.
“Hãy thử thách ta bằng bão tố mạnh mẽ khủng khiếp hơn đi!”
“Anh đây chịu được tất!”
Lời vừa nói ra, quả nhiên có người đến thật.
Dẫu sao thì trước đây hắn cũng là siêu sao của trung tiên giới, là nhân vật mà tất cả mọi người đều quan tâm theo dõi.
Trước khi trận đại chiến vừa nãy bắt đầu, đã có rất nhiều người vội vã lao đến đây.
Trong mắt bọn họ, Khương Thành bị nhiều Tiên Vương cùng cấp như thế vây đánh, chắc chắn sẽ chết.
Nhưng cho dù có bị nhỡ mất trận đại chiến, đến sớm chút cũng có thể xơ tí múi, nhặt mấy cái Tiên Duyên lệnh về.
Vừa nhìn thấy lại có hơn vạn người đến, Thành Ca thấy phấn khích rồi đấy.
“Ha ha ha, các ngươi cũng đến để giết ta đúng không?”
Hắn lắc lắc Hồng Tuyệt Tiên Kiếm trong tay, coi luôn đám người này thành từng đống điểm công đức.
Đám Tiên Vương và Tiên Tôn đuổi đến đây nhìn thấy hiện trường hoang tàn đổ nát, phản ứng đầu tiên là đần mặt ra.
Sao kẻ này vẫn còn sống?
Những người khác đâu?
Ngay sau khi cảm nhận được hơi thở đáng sợ còn sót lại ở hiện trường, và một vài hài cốt Tiên Vương có thể lờ mờ đoán được là ai, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Người này, thế mà lại giết sạch cả 35 vị Tiên Vương và mấy ngàn Tiên Tôn đi cùng rồi?
Sao hắn làm được điều đó?
Vãi, đá mẹ phải tấm tôn rồi à, tưởng người ta là quả hồng mềm, dễ bắt nạt, cuối cùng còn mạnh hơn mình à!
Người này tuyệt đối không phải là Tiên Vương, hắn không phải là Tiên Đế đấy chứ?
Nếu nghĩ kỹ lại thì thật ta, trước đây đã từng có tin tức Phi Tiên môn tiêu diệt cửu đại Tiên Vương rồi.
Chỉ là lúc đó, tất cả mọi người đều đổ lên đầu đám người tam đại Thi Vương.
Tất cả mọi người ai nấy đều toát mồ hôi lạnh...
Bọn họ lúc đầu còn hô đánh gọi giết, bây giờ nhìn lại Thành ca, giống như phàm nhân gặp phải ác long, suýt chút nữa sợ đến tè cả ra quần.
Vị Tiên Tôn dẫn đầu vừa lùi về phía sau, vừa vội vàng trở mặt, vừa xua tay lia lịa vừa cười xòa.
“Không có, không có, bọn ta nào dám đánh nhau với tiền bối chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, bọn ta tuyệt đối sẽ không làm kẻ thù đối địch với ngươi!”
“Tiền bối ngươi làm gì thì làm đi, bọn ta đi đây…”
“Ta cho các ngươi đi rồi sao?”
Thành ca liếc mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt không có thiện ý.
“Vậy các ngươi chạy đến đây làm cái gì?”
Hắn đâu có ngu.
“Chẳng lẽ các ngươi muốn nói với ta là đến để tham quan du lịch sao?”