Chương 354: Chúng ta là người tốt
“Ồ? Nước sông không phạm nước giếng?”
Thành ca cười như không cười hỏi ngược lại một câu.
“Vậy ta hỏi này, mấy người xa xôi vạn dặm chạy đến đây để làm gì?”
Ơ...
Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma nghẹn họng.
Nói thật là bao vây Phi Tiên môn đợi ngươi trở lại, rồi bao vây tấn công ngươi thôi.
Nhưng bây giờ bọn họ cũng đâu dám nói thật.
Thành ca ‘tốt bụng’ chủ động tìm lý do cho bọn họ: “Chẳng lẽ căn cứ của tông môn các ngươi chuyển đến đây à?”
“Không…”
Trong lòng hai người thầm nói, nơi của Phi Tiên môn nhà ngươi không phải tuyệt thế bảo địa gì, sao lại chạy đến đây định cư.
Thành ca khó hiểu: “Các ngươi đã không chuyển đến đây, vậy vây quanh Phi Tiên môn làm gì?”
“Chẳng lẽ các ngươi muốn gây bất lợi cho Phi Tiên môn ta?”
Đột nhiên thấy mặt hắn sa sầm lại, ý định giết người ẩn hiện, Võ La và Nhận Ám vội liên tục lắc đầu.
“Không có, không có!”
“Khương lão tổ hiểu lầm rồi…”
“Đúng rồi, chúng ta không có ý xấu với Phi Tiên môn!”
Nhìn mấy tông môn lớn trèo cao ăn nói khép nép trước mặt lão tổ như vậy, nhanh trí cứ như học trò phạm lỗi bị thầy chất vấn, phải nói là trưởng lão và đệ tử Phi Tiên Môn nở mày nở mặt hết sức.
Nhìn mà xem, cái này gọi là thể diện đấy!
Môn nhân Phi Tiên môn bây giờ không tận mắt thấy tổ sư gia Kỷ Linh Hàm, Mặc Trần, Lâm Ninh đánh năm đó.
Khi bọn họ vào môn phái, Phi Tiên môn đã hơn ngàn vạn năm không có Tiên Vương rồi, chỉ có thể nhìn về vinh quang vạn phái chúc mừng từ xa xưa qua truyền thuyết và sách cổ ghi lại.
Mà bây giờ, dường như một Khương lão tổ đã giúp họ sống lại thời kỳ đó.
Nghĩ kỹ thì mấy tổ sư gia đời thứ hai, thứ ba đó cũng không mạnh như hiện tại nhỉ?
“Hiểu lầm?”
“Không có ác ý?”
Thành Ca cười lạnh lùng: “Vậy các ngươi giải thích ta nghe xem, sao lại chắn ngoài sơn môn nhà người ta làm gì.”
Ta xem các người còn lươn lẹo được gì.
Chưa tấn công Phi Tiên môn, là không có chuyện gì à?
Đám người Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương lau lau mồ hôi lạnh, vắt óc tìm một ‘cái cớ’ hợp tình hợp lý, nhưng thật sự bí quá.
Trong thời khắc quan trọng, đột nhiên trong đám người có một Tiên Tôn tranh ra.
“Khương lão tổ minh giám, thật sự chúng ta không có ác ý, ngược lại còn có ý tốt!”
Võ La và Nhận Ám quay đầu nhìn, người này là tông chủ Lôi Minh tông, Sầm Tuyên.
Lôi Minh tông có tất cả hơn mười Tiên Tôn, đến một Tiên Vương cũng không có,
lần này đều là mấy đứa trẻ mới lớn đến góp vui.
Không được bọn họ chú ý đến bao giờ.
Nhưng lúc này, bọn họ gửi gắm hy vọng vào hắn.
“Lòng tốt?”
Thành ca nghe thấy hơi thú vị, hắn càng thêm hứng thú hỏi: “Các ngươi có lòng tốt thế nào?”
“Chuyện này là do Tiên Duyên Lệnh mà ra…”
Sầm Tuyên bị nhiều Tiên Vương nhìn như vậy, trong lòng cũng hết sức lo lắng, không thể không lau mồ hôi lạnh tăng thêm can đảm.
“Khoảng thời gian trước, ở trung tiên giới truyền tin tức, nói ngươi có ba mươi vạn cái Tiên Duyên lệnh.”
“Đương nhiên, bây giờ tin tức đó cũng được chứng minh là đúng.”
“Hừm, rồi sao?”
“Nên có bọn người bị lợi ích làm mê muội, dấy lên ý nghĩ tham lam.”
“Bọn họ không tìm được ngươi thì để mắt đến Phi Tiên môn, mưu toan xuống tay với Phi Tiên môn để buộc ngươi tuân theo sự chi phối.
Lúc Sầm Tuyên nói đến đây, đám người Võ La và Nhận Ám suýt chút muốn nghiền xương hắn thành tro!
Mẹ nó chứ, ngươi phe bên kia à?
Hắn nói cái đám bị lợi ích làm mê muội không phải bọn họ sao?
Mưu toan xuống tay với Phi Tiên môn, không phải cũng là bọn họ sao?
Nếu không có mười hai người Tiêu Hỗn Tịch Vân trấn thủ, bọn họ đã tấn công vào bắt tất cả người trong Phi Tiên môn làm con tin từ lâu rồi.
Ngươi bán rẻ chúng ta à, nói là bán rẻ cũng đúng nhỉ?
Nếu không phải Thành ca bên kia nhìn, nhất định bọn họ sẽ không để ‘tên phản đồ’ này thấy được mặt trời ngày mai.
“Ừ, ngươi nói tiếp đi.”
Được Khương chưởng môn ‘khích lệ’, Sầm Tuyên bình tĩnh hơn nhiều.
“Biết chuyện này, Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương các vị tiền bối cao nhân đứng đầu trung tiên giới không đứng nhìn được nữa!”
Hắn nắm tay lần nữa, cảm khái nói: “Vậy nên bọn họ đã chủ động lộ diện liên lạc các bên, tập họp chúng ta lại!”
“Đưa chúng ta vượt qua tất cả đại vực giới, không ngại muôn vàn khó khăn nguy hiểm đến nơi này, bảo vệ Phi Tiên môn không bị bọn đạo chích lợi dụng thời cơ!”
"Cho nên bọn ta ăn gió nằm sương ngày đêm giữ vững, không nề khó khăn gian khổ, không để ý ánh mắt hiểu lầm của thế giới bên ngoài!"
Giơ cao nắm đấm tay, giọng hắn cứ như tuyên truyền giác ngộ.
"Chỉ vì trong lòng thông suốt phần chính nghĩa và công đạo!"
Bước ngoặt lớn này khiến tất cả đều trở nên mông lung.
Trong lúc này, đột nhiên im phăng phắc.
Thật sự Thành ca có thể gọi là người trong nghề, mẹ nó không những chu toàn trở về, còn bán rất được.
Tất cả bọn họ vây Phi Tiên môn lâu như vậy, bản thân còn phải cảm ơn bọn họ à?
Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma vương hết sức vui mừng!
Vốn bọn họ còn nghĩ muốn nghiền thây Sầm Tuyên thành vạn mảnh, bây giờ nhìn ánh mắt của hắn chính là công thần.
Tên nhóc này là nhân tài, mở miệng một cái có thể đảo ngược tuyệt cảnh rồi.
Sau khi trở về phải cảm tạ hắn thật tốt, sau này cũng muốn bắt tay.
Có nền móng do Sầm Tuyên đặt xuống, đương nhiên bọn họ biết cũng nên làm thế nào.
“Khương lão tổ, ngươi cũng nghe được mà, chúng ta thật sự có ý tốt.”
“Đúng rồi, chúng ta và Phi Tiên môn không thân cũng chẳng quen, không có giao tình. Chỉ vì để bảo vệ công lý nên mới vượt qua hàng trăm vực giới đến bảo vệ.”
“Chúng ta cảm thấy việc này chẳng đáng là bao, mỗi vị Tiên nhân chính trực đều phải làm, không cần phải tuyên dương.”
“Đúng rồi, biết được ngươi quay về, cuối cùng Phi Tiên môn an toàn rồi, sứ mệnh của chúng ta cũng kết thúc rồi.”
“Nên mới chọn cách rút lui âm thầm, nào biết đâu, mấy bộ hạ của ngươi lại cản đường không thả!”
“Trời thương nhìn mà xem, chúng ta lặng lẽ đến đây canh giữ bao nhiêu ngày, không mang báo đáp không cầu cảm tạ, càng không làm phiền quý phái.”
“Mà bỗng dưng bây giờ bị hiểu lầm thành kẻ địch, thật khiến lòng người lạnh lẽo mà!”
Hai người và đám tiên vương ma vương phía sau ai nấy lắc đầu thở dài, vẽ đầy mặt vẻ mất mát đau lòng.
Đám Tiêu Hỗn Tịch Vân trơ mắt ra.
Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh mông lung.
Khương chưởng môn cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hỏi tội hỏi đến cuối cùng đối phương thành Bồ Tát sống làm chuyện tốt không cần lưu danh, bản thân lại biến thành kẻ xấu?
Còn có luật pháp không, có vương pháp không?
Các trường lão Phi Tiên môn cũng không thể im lặng tiếp nữa, nén giận trong lòng.
“Lão tổ, bọn họ đổi đen thay trắng!”
Nhất định đừng tin bọn họ!”
“Mấy người thật đáng ghét mà, rõ ràng đến tấn công tiến đánh chúng ta, nếu không phải có các vị tiền bối canh giữ, bọn ta tai họa ngập đầu lâu rồi!”
“Đây đều là lý lẽ một bên của bọn họ…”
“Được rồi, được rồi.”
Thành ca vung tay, cố ý sa sầm mặt lại.
“Nhìn mấy người chửi lớn mắng nhỏ ra thể thống gì, người ta không ngại đường xa đến đây, tinh thần cống hiến to lớn như vậy mà?”
“Sao có thể nói người khác như vậy?”
Nghe hắn nói vậy, mọi người trong Phi Tiên môn cạn lời, mà đám Võ La Tiên Vương phía đối diện hẳn là vui sướng ngây ngất.
Xem ra đã thật sự thuyết phục được hắn rồi?
“Ha ha, quả nhiên Khương lão tổ hiểu rõ đại nghĩa.”
“Nếu đã không có chuyện gì, vậy bọn ta đi trước…”
Bọn họ nào dám nán lại đây lâu thêm, lỡ như sau đó lại xảy ra chuyện.
Nhưng Thành ca lại chặn trước mặt.
“Đừng đi vội vậy!”
“Các ngươi làm chuyện tốt lớn lao như vậy, ta vẫn chưa cảm ơn các ngươi mà.”