Chương 357: Đệ nhất cao thủ trung tiên giới ư?
“Là hắn!”
“Hóa ra là hắn ư!”
“Tiêu rồi…”
Sau khi vị Chuẩn Đế này chân chính hiện thân, hầu hết những người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả đám người Tiêu Hỗn Tịch Vân là fan cuồng của Thành Ca cũng không còn lòng tin sẽ chiến thắng nữa.
Bọn họ nhận ra người này.
Người này năm đó cũng là một thành viên của trung tiên giới, năm ngàn vạn năm trước tiến vào Tiên Vương, thời gian còn muộn hơn cả bọn họ.
Nhưng thiên phú và vận khí của người nọ lại tuyệt đỉnh!
Ngày đầu tiên trở thành Tiên Vương, đạo cơ bẩm sinh của hắn đã là cấp độ Vũ Hóa.
Không lâu sau đó, là một Tiên Vương mới lên cấp, hắn đảm nhiệm vị trí các chủ Kiếm Các của Vô Cực Động Thiên.
Mà Kiếm Các lại là lực chiến chính của Vô Cực Động Thiên.
Khác với những Tiên Vương bế quan, cả hàng ngàn vạn năm, người này thích việc đi du ngoạn khắp nơi.
Trong hai ngàn vạn năm sau đó, dấu chân của hắn trải khắp các thiên vực của trung tiên giới, ghé thăm tất cả tiên môn, tông phái.
Mà việc mà hắn cũng hay làm là - khiêu chiến.
Những năm đó, những Thái Cổ Ma môn và Tiên môn có danh tiếng ở trung tiên giới đều từng bị hắn khiêu chiến.
Bất kể là Thượng Cổ Tiên Vương sống mấy trăm vạn năm, hay là lão Ma hung danh ngập trời, cũng không hề ngoại lệ mà lần lượt bại dưới tay hắn.
Bị hắn khiêu chiến, nếu từ chối thì sẽ bị giết.
Còn nếu đồng ý thì không phải lo lắng về vấn đề tính mạng.
Điều kiện sau khi bị thua cũng không được coi là quá hà khắc, bổn môn cho hắn thoải mái mượn tất cả kiếm đạo, điển tịch để xem là được.
Bởi vậy, về sau hễ hắn tới cửa, không một ai không dám đón tiếp.
Mặc dù thua một trận thật sự rất mất mặt, nhưng mọi người đều thua, cũng không phải không thể chấn nhận được.
Hơn nữa ngộ nhỡ thắng thì sao?
Hầu hết những Tiên Vương có mặt ở đây, thời gian trước đó đều từng bị hắn ngỏ lời khiêu chiến.
Trong đó bao gồm cả đám người Tiêu Hỗn Tịch Vân Vô Quyết, tất cả đều nếm trải mùi vị thất bại trước hắn.
Cứ như vậy, theo thắng lợi từng trận khiêu chiến, tên của người nọ cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ trung tiên giới.
Không hề có bảng xếp hạng thực lực gì đó của cấp bậc Tiên Vương, suy cho cùng thì tình huống chiến đấu rất phức tạp, còn có sự khắc chế lẫn nhau, không một ai dám nói rằng vị Tiên Vương, Ma Vương nào là mạnh nhất.
Nhưng trong hai ngàn vạn năm, người này lại được tôn sùng là cao thủ đệ nhất trung tiên giới, nhưng lại không có bất kỳ dị nghị gì.
Thậm chí đến cuối cùng, hắn đi tới đâu, tiên nhân bám theo sau lưng hắn cũng nhiều vô số.
Không cầu có thể tận mắt đứng ngoài quan sát cảnh tượng hắn khiêu chiến, chỉ cầu có thể đi theo phía sau hắn.
Nó đã từng trở thành một sự kiện lời.
Ban đầu hắn ra ngoài khiêu chiến, đám người Linh Mặc Tiên Vương vẫn cực kỳ phản đối, như vậy sẽ đắc tội rất nhiều thế lực.
Hơn nữa ngộ nhỡ chết ở trong lúc khiêu chiến thì sẽ trở thành trò cười.
Nhưng về sau, bọn họ lại dựa hơi vinh quang này.
Bởi người này liên tiếp khiêu chiến liên tiếp thắng lợi, không gì địch nổi, đáng lẽ mọt Vô Cực Động Thiên hùng mạnh, giờ đây danh vọng cũng được đẩy lên đến đỉnh cao.
Trong hai ngàn vạn năm nọ, Vô Cực Động Thiên lại càng giữ vững cái ghế đệ nhất tông môn của trung tiên giới!”
Chỉ là... người này say mê kiếm đạo khiến mấy người quyền cao chức trọng của Vô Cực Động Thiên cũng hơi bất đắc dĩ. Hắn thờ ơ với những chuyện khác, hoàn toàn không có ý định mua chuộc thuộc hạ hay làm lung lay lòng người, sau đó đánh đông dẹp bắc dự định tiến đánh Ma tu gì đó.
Cho dù Tiên Đế của thượng tiên giới cố ý hạ giới thuyết phục, nhưng cũng không dao động được kiếm tâm của hắn.
Hắn giống như đã tách biệt hoàn toàn sang một thế giới khác.
Không thông tình đời, không giao thiệp với bất kỳ kẻ nào, chỉ kiên trì với say mê của chính bản thân hắn.
Sau hai ngàn vạn năm, có lẽ vì cảm thấy không bao giờ tìm được bất kỳ đối thủ mạnh mẽ nào nữa, cùng với sự buồn chán tẻ nhạt, cuối cùng hắn mới lựa chọn phi thăng lên thượng tiên giới.
Mà hắn vừa đi, các Thái Cổ Ma môn và Tiên môn lớn lần lượt thở phào một hơi, rốt cuộc không cần sống dưới bóng ma của hắn nữa rồi.
Bây giờ đã qua ba ngàn vạn năm, rất nhiều người cũng sắp quên mất tên của hắn.
Nhưng bây giờ vừa thấy, bọn họ mới thình lình phát hiện ra, thật ra cái tên kia đã khắc vào chỗ sâu nhất trong lòng họ từ lâu rồi.
Vừa lật mở, đã cực kỳ chói lọi.
“Trầm Trâu Tiên Vương, là hắn ư…”
“Không, bây giờ nên gọi hắn là Trầm Châu Chuẩn Đế mới đúng.”
Nguyên Chân tự lẩm bẩm, sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám.
Cho dù biết sư tổ từng giết chết Tiên Đế, nhưng người trước mắt này cũng là một kẻ thiên tài tuyệt thế vượt cấp để khiêu chiến đó!
Chỉ mới lên thượng tiên giới mới ba ngàn vạn năm mà cũng đã là Chuẩn Đế rồi.
Tốc độ thăng cấp này đáng sợ tới mức nào đây!
“Chưởng môn, người này là ai?”
“Vì sao mọi người hình như đều biết hắn...”
Các trưởng lão và đám đệ tử Phi Tiên môn cũng chưa từng gặp vị Trầm Châu Chuẩn Đế này.
Nguyên Chân lặng lẽ truyền âm, nhanh chóng giới thiệu quá khứ của người này cho mọi người biết.
Cuối cùng lại nói: “Ba ngàn vạn năm trước, ta vẫn là đệ tử chân truyền vừa mới gia nhập Phi Tiên môn không lâu.”
“Ngày ấy, ta từng tận mắt thấy người này tới Phi Tiên môn...”
Tất cả trưởng lão vừa mới bị một loạt chiến tích kia chấn động đến suýt nữa mất hồn, lúc này lại càng nhao nhao kêu lên.
“Cái gì?”
“Thì ra hắn cũng từng khiêu chiến Phi Tiên môn của chúng ta ư?”
“Còn có chuyện này ư?”
“Vậy về sau như thế nào?”
Trong mắt Nguyên Chân hiện lên một chút vẻ tưởng nhớ: “Lúc ấy bổn môn chỉ có duy nhất một vị Tiên Vương, là chưởng môn Thiên Hà Tiên Vương, lão nhân gia hắn thoải mái tiếp nhận trận khiêu chiến kia.”
Mọi người khẩn cấp hỏi: “Sau đó như thế nào?”
Nguyên Chân lắc đầu: “Ta cũng không biết, khi đó ta chỉ là một đệ tử, không có duyên đứng ngoài quan sát. Nhưng mà Thiên Hà sư tổ vẫn chưa bị hắn giết chết, cũng không bị thương tích gì...”
Trong lòng mọi người biết đây chỉ là cứu vãn tôn nghiêm mà thôi, trận chiến kia chắc chắn là đã thua.
Thiên Hà Tiên Vương là một trong những tiền bối của tông môn, nhưng lại không hề nổi bật trong đám Tiên Vương.
Nhiều Thái Cổ Tiên Vương và Ma Vương cũng thua như vậy, hiển nhiên hắn sẽ không phải là ngoại lệ.
Chỉ là suy nghĩ một chút, thì ra Phi Tiên môn cũng đã từng bị ép đưa kiếm đạo điển tịch cho người đứng ngoài quan sát, đương nhiên là sẽ cảm thấy vẫn rất mất mặt.
Bọn họ truyền âm, dường như bị Trầm Châu Chuẩn Đế nghe được.
Thế là hắn chậm rãi nhìn xuống, lần đầu tiên mở miệng.
“Phi Tiên môn là nơi ta ở lại cuối cùng ở trung tiên giới.”
Nét mắt của hắn vô cùng bình tĩnh như trước, chỉ như là trần thuật một sự thật mà thôi.
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng không đoán được ý mà hắn muốn diễn đạt là gì.
Nhưng mà Linh Mặc Tiên Vương lại rất quen thuộc với điều này.
Năm đó lúc Trầm Châu Chuẩn Đế gia nhập Vô Cực Động Thiên, hắn đã là chưởng môn, lúc ấy vẫn xem như cấp trên của người này.
Khi đó, hắn và người này không nói được lời nào.
Chỉ cảm thấy hắn thần bí, hoàn toàn là một đường thẳng song song với người khác, làm chuyện gì cũng thấy kì lạ.
Ngay cả cuối cùng phi thăng lên thượng tiên giới, hắn cũng không quay về Vô Cực Động Thiên chào hỏi, cũng không tổ chức nghi thức phi thăng theo thông lệ gì đó.
Mà mấy người Tiêu Hỗn Vô Quyết cũng đang bận bịu truyền âm cho Thành ca.
“Khương chưởng môn, dù sao cũng phải cẩn thận với người này!”
“Có lẽ hắn còn nguy hiểm hơn cả Cửu Diễm Tiên Đế!”
“Thật sao?”
Dường như Thành ca cũng không lo lắng lắm.
Khiến mấy người kia sốt ruột muốn chết.
Sát Lợi Ma Vương cười khổ nói: “Ngươi đừng nhìn nhận hắn dưới con mắt là Chuẩn Đế, năm đó lúc hắn vẫn là Tiên Vương, ta từng được hắn khiêu chiến, ngươi đoán kết quả thế nào?”
“Ngươi thua?”
“Đâu chỉ là thua, hắn chỉ dùng đúng hai kiếm.”
“Một kiếm phá vạn pháp, một kiếm trừ ma quốc, trận chiến đó làm hại ta tổn thương nguyên khí nặng nề!”
Nhắc tới việc này, Vô Quyết Tiên Vương lại đắc ý: “Vậy ta tốt hơn ngươi nhiều, lúc đó ta đỡ được ba kiếm, kiếm thứ tư mới bị thua.”
Thành ca cũng bất lực phỉ nhổ, cái này có gì hay ho mà so sánh hả?
"Trầm Châu... tiền bối!"
Linh Mặc và hai vị Tiên Vương khác cùng nhau khom người, xin ý kiến vị cường nhân siêu cấp này.