Chương 359: Lão huynh nói chuyện rõ ràng tí đi
“Ngươi đúng là có tâm thật đấy!”
Thành ca cười vỗ vỗ bả vai hắn, cảm khái một câu hiếm hoi.
“Không ngờ rằng, vai chính võ hiệp khuôn mẫu như ngươi đây, vậy mà cũng có thành tựu cao như thế.”
Vị Trầm Châu Chuẩn Đế này, đương nhiên là hắn biết.
Chỉ có điều sau khi nhận ra, bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó mà tin nổi.
Năm xưa khi còn ở Thiên Linh vực dưới hạ giới, Thành ca đã đánh bại thánh địa Bất Ngữ, mang theo đám đệ tử của Phi Tiên môn di chuyển đến bên kia.
Sau đó, người thích khoe khoang như hắn làm một buổi đại điển khai phái, trước đó đặc biệt mời một vài tu sĩ xung quanh đến dự yến tiệc.
Bởi vì lúc đó xung quanh còn có mấy thánh địa đối địch, tất cả mọi người không quá xem trọng Phi Tiên môn mới thành lập này, vì thế không nhiều người đến, với lại nói chung tu vi khá thấp.
Trong đó có một điều không đúng lắm, là Bạch Vũ Kiếm Thánh được Ấn Tuyết Nhi mời tới.
Mặc dù người này gọi là Kiếm Thánh, nhưng chỉ là một tuyệt đỉnh cao thủ trong những võ giả thế tục, căn bản chưa từng đặt chân vào lĩnh vực này.
Cũng bởi vậy, Thành ca còn có chút ấn tượng đối với hắn.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, vậy mà về sau, người này có thể mạnh tới mức độ như vậy.
Đệ nhất cao thủ của trung tiên giới này, còn có thành tựu đạt đến Chuẩn Đế, gần như đã vượt qua nhiều tu tiên giả hàng đầu trong các đại vực giới lúc bấy giờ.
Quả thật quá thần kì rồi.
“Lần đi dự tiệc đó, đã mở ra cánh cửa tu tiên lớn cho ta.”
Bạch Vũ Kiếm Thánh năm đó, bây giờ là Trầm Châu Chuẩn Đế với bộ dạng thành khẩn cung kính khom lưng với Thành ca.
Hắn trân trọng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật cũ từ trong lồng ngực.
Nhẫn trữ vật ấy màu vàng óng, chỉ là linh khí cấp thấp mà thôi, không gian rất nhỏ, đặt ở tiên giới thì chỉ sợ không có mấy ai có thể để mắt tới.
Nhưng từ mức độ sáng bóng tới phản quang là đã biết chủ nhân của nó đã từng vuốt ve nó vô số lần.
“Ơn đã từng tặng quà cho quà đến nay khó quên!”
Ai nói Trầm Châu Chuẩn Đế không hiểu tình đời chứ?
Lúc này hắn bình tĩnh nhìn Khương Thành, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được tình cảm chân thành trong mắt hắn.
“Cho đến mười vạn năm sau vào tiên giới, ta mới được biết ngươi còn làm nhiều hơn thế vì phi thăng giả ở hạ giới.”
Nếu như không có Thành ca phá bỏ Hư Tiên giới, xóa bỏ Giả Tiên giới trong bảo bình thì đến bây giờ các tu sĩ dưới hạ giới sẽ mãi chẳng thể phi thăng hệt như trước đây.
Tính ra, tất cả những phi thăng giả sau này của hạ giới đều phải cảm ơn hắn.
“Ha ha ha, đấy chỉ là dễ như ăn cháo thôi, không đáng gì đâu…”
Ngoài miệng khoe mẽ như vậy, nhưng sự thật thì trong lòng Thành ca còn vô cùng đắc ý.
Mặc dù năm đó khi hắn phi thăng, cũng không vì đám phi thăng giả thế hệ sau mà tạo phúc giác ngộ cao thượng gì cả.
Hắn căn bản không thể nghĩ xa như vậy được, được chưa?
“Đối với ngươi là dễ như ăn cháo, nhưng đối với ta lại là món quà của sự tái tạo đấy!”
Bạch Vũ Kiếm Thánh cảm thấy kính nể nói rằng: “Nếu như không có ngươi, ta đã sống không quá trăm năm, trở thành một đống đất vàng từ lâu rồi.”
“Hôm nay có thể gặp lại ngươi, kiếm tâm của ta cuối cùng cũng viên mãn, đời này cũng không còn tiếc nuối gì!”
Nghe đến đây, tất cả mọi người ở đây cũng tỉnh táo lại rồi.
Hóa ra vị từng là “đệ nhất cao thủ của Trung Tiên giới” này, là do một tay Khương chưởng môn dẫn dắt sao?
Chẳng trách vì hắn mà người này không chút do dự phản bội lại Vô Cực Động Thiên.
Mẹ nó, rốt cuộc lão nhân gia hắn máu mặt đến mức nào thế hả?
Ngẫm lại cẩn thận cũng phải ha, hắn một mình tiêu diệt 35 tên Tiên Vương, chiến tích này quả thực so với Trầm Châu năm đó còn nghịch thiên rất nhiều lần.
Nhưng xem ra phong cách hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau, sao lại đi cùng nhau cơ chứ?
“Sao ngươi lại đổi tên thế, nếu không phải là tận mắt thấy được, ta còn thực sự không biết là ngươi.”
“Tên ban đầu của ta là Bạch Trầm Châu. Bạch Vũ là bởi vì năm đó lang bạt, mũi kiếm phủ lớp lông vũ trắng, chư vị võ lâm đồng đạo tặng biệt hiệu cho.”
Trong truyền thuyết kiệm lời, rất ít người có thể chen lời của Trầm Châu Chuẩn Đế, lúc này hoàn toàn là tiết tấu biết gì nói đấy.
“Ồ, hóa ra là như vậy!”
Bỗng nhiên Khương chưởng môn tỏ vẻ khó chịu mà chất vấn: “Vậy ngươi đến trung tiên giới, sao không gia nhập Phi Tiên môn này của ta?”
“Không nể mặt đến như vậy sao?”
Ngẫm lại cũng đúng, tên tuổi của Bạch Trầm Châu trong trung tiên giới có từ ba đến năm vạn năm trước, khi đó đệ tử đời thứ hai, ba, bốn của Phi Tiên môn đã phi thăng lên từ lâu rồi.
Đó chính là thời kỳ suy tàn nhanh chóng của Phi Tiên môn.
Nếu như lúc đó có hắn gia nhập, vậy thì Phi Tiên môn có thể huy hoàng hai vạn năm nữa.
Những người khác cũng đành chịu.
Ca, dù sao thì người ta cũng là Chuẩn Đế đấy.
Hơn nữa còn là kiểu người sống chớ gần, nghiêm túc thận trọng kia đấy!
Ngươi và hắn nói chuyện có cần chú ý lịch sự một chút không?
Nhưng Bạch Trầm Châu lại lập tức ôm kiếm xin lỗi.
“Năm xưa khi vừa tới trung tiên giới, cũng không biết ngươi kế thừa truyền bá ở đây.”
“Sau này mới biết, ta sắp phi thăng thượng tiên giới rồi…”
Hắn là người không màng thế sự, chỉ là người lo khiêu chiến.
Trung tiên giới nhiều thiên vực như vậy, một Phi Tiên môn suy tàn ở Kiều Lan thiên vực không hề bắt mắt, mới đầu chưa nghe qua còn thật sự cảm thấy không kì lạ.
“Được rồi, vậy bỏ qua cho ngươi lần này.”
Mọi người không còn sức chế nhạo nữa.
Bỏ qua cho một Chuẩn Đế, lời nói này sao nghe khó chịu thế nhỉ?
“Tình hình thượng tiên giới thế nào rồi, những đồ tử đồ tôn kia của ta vẫn ổn chứ?”
Hiếm thấy có người xuống, Thành ca cũng muốn hỏi thăm Kỷ Linh Hàm và những người khác ra sao rồi.
Mà vấn đề này, cũng làm cho tất cả những người có mặt ở Phi Tiên môn cực kì để ý, nhao nhao dựng lỗ tai lên, lộ ra ánh mắt chờ đợi.
Bạch Trầm Châu lắc lắc đầu.
“Tình hình của bọn họ không ổn lắm, bị Tiên Ma lưỡng đạo vây đánh, thương vong nặng nề, bây giờ họ đang ở…”
Hình như hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay sau đó bóng người liền trở nên mờ ảo.
Thời gian đi từ thượng tiên giới xuống có giới hạn, đó là quy luật mà tất cả Tiên Đế và Ma Đế ở thượng tiên giới đặt ra.
So với pháp tắc tăng cường của ba người kia còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, cho dù là bản thân Tiên Đế cũng không thể nào phá vỡ được.
Đến giờ thì sẽ bị cưỡng chế quay về thượng tiên giới.
“Này này, lão huynh, ngươi nói chuyện rõ ràng rồi hẵng đi!”
Nhìn hắn biến mất hoàn toàn trước mắt mình, Thành ca cuống cả lên.
“Lão huynh ngươi đang quay phim à? Nói chuyện nói được một nửa liền hết rồi, dù sao cũng phải nói cho ta biết các nàng đang ở đâu chứ!”
Hắn vỗ vỗ đùi mình, có chút hối hận.
“Đù, sớm biết thì mới đầu đã không chào hỏi, trực tiếp vào thẳng vấn đề luôn rồi!”
Tiêu Hỗn, Sát Lợi và những người khác bên cạnh đã ngưỡng mộ ngước nhìn hắn rồi.
Đối diện với Trầm Châu Chuẩn Đế yêu nghiệt cấp cường giả với may mắn ngập trời này, e rằng chỉ có Khương chưởng môn mới dám tùy ý như vậy.
“Haha, Khương chưởng môn lợi hại đấy!”
“Không hổ danh là ngươi!”
“Bất kể có gặp phải nguy hiểm gì đều có thể nhẹ nhàng hóa giải.”
Sau khi mấy người nịnh nọt, cũng hiếu kỳ thăm dò.
“Không biết vị Trầm Châu Chuẩn Đế này, năm đó với hắn có quan hệ gì với ngươi? Tiểu lão nhân cũng chỉ nghe nói hắn cũng là người phi thăng từ hạ giới.”
Đối với Trầm Châu Chuẩn Đế, bọn họ ấn tượng quá sâu sắc rồi.
Huống hồ Khương chưởng môn quen biết hắn, có sợi dây này, tương lai có lẽ hắn sẽ đi đến thượng tiên giới, còn có nhiều cách hơn!
Thành ca thầm nghĩ, ta mà nói ra thân phận, thực lực lúc đầu của hắn, đám người các ngươi đã từng thất bại dưới tay hắn, chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Vẫn nên miễn đi thì hơn.
“Được rồi, nên làm việc chính rồi!”
Bạch Trầm Châu rất “đàng hoàng”, tiêu diệt người của Vô Cực Động Thiên rồi, cũng không lau dọn chiến trường.
Đương nhiên Thành ca cố hết sức thay hắn thu nhận những chiến lợi phẩm này.
Sau khi thu hoạch xong, lại đến trước mặt đám cao thủ Võ La Tiên Vương và Nhận Ám Ma Vương.
Cười tít mắt sờ cằm: “Hình như vừa nãy các ngươi đứng ở bên phía Vô Cực Động Thiên hả?”
“Đâu có!”
Thân thể Võ La Tiên Vương run lên, chợt tỏ thái độ lớn tiếng: “Tuyệt đối không có! Từ đầu đến cuối bọn ta vẫn đứng ở bên ngươi mà!”
Nhận Ám Ma Vương cũng lắc đầu vô cùng cương quyết: “Thái âm cung bọn ta từ trước đến nay không hòa thuận với Vô Cực Động Thiên bọn họ, hoàn toàn không thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy được!”
Nhưng bọn họ không ngốc.
Cho dù vừa làm cỏ đầu tường, bây giờ cũng không thể thừa nhận được.