Chương 363: Lòng ham muốn của các ngươi quá nhỏ rồi
Ngay từ đầu nghe nói Thành ca muốn bán Tiên Duyên Lệnh, đám trưởng lão đều cảm thấy thật hoang đường.
Thể loại gom hàng nâng giá này sẽ làm suy giảm ấn tượng tốt, chắc chắn sẽ bị tấn công bởi cả trung tiên giới.
Nhưng mà nghĩ lại, sợ cái quái gì chứ.
Hiện tại ai dám không phục Khương lão tổ hả?
Nếu muốn cùng nhau tấn công thì đã tấn công từ lâu rồi, mà bây giờ chẳng phải đến cái quần què còn chẳng có à?
Tính ra, ngoài Thiên Khu các ra thì bây giờ cũng chỉ còn có Phi Tiên môn có tư cách bán thứ này.
Người trước là bởi vì ở vị trí trung lập, người sau là bởi vì gần như không sợ đắc tội với người khác.
Nhận lấy ánh mắt của đám trưởng lão, Thành ca chậm rãi giơ ba ngón tay.
“30 vạn à?”
Đám trưởng lão đều hít một hơi lạnh.
“Giá cả này, phải chăng hơi cao?”
“Đúng vậy, hình như hơi quá rồi?”
Thiên Khu các mới bán có 10 vạn, vừa chuyển đến tay ngươi đã trực tiếp nâng giá gấp ba lần.
Đây không phải là hơi cao, mà là quá cao!
Chẳng qua đám trưởng lão không dám nói mà thôi.
“30 vạn?”
Thành Ca ngẩn người.
Hắn nhìn mọi người với vẻ mặt khó tin, rồi sau đó lắc đầu, thất vọng.
“Khó trách các ngươi vẫn chưa làm được chuyện gì to tát.”
“Tầm nhìn và ham muốn của các ngươi cũng quá nhỏ.”
“30 vạn cái gì, ta nói là 300 vạn!”
“Bất kể là Tiên Tôn nào đều có thể lấy ra được mấy chục vạn tiên tinh, định giá 30 vạn, vậy không phải đang sỉ nhục bọn họ à?”
“300 vạn?”
Đám trưởng lão suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngươi cũng dám ra giá thật đấy!
Qua một lần sang tay, không mất tí gì, đã trực tiếp nâng giá gấp 30 lần.
Quả thật hầu hết Tiên Tôn đều có thể lấy ra được tầm một trăm tám mươi vạn tiên tinh, nhưng 300 vạn thì rất khó.
Sự chênh lệch giá cả này khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Vừa vay mượn xung quanh, vừa bán của cải lấy tiền cũng có thể gom đủ, chẳng qua phải táng gia bại sản mà thôi.
Sự xấu xa của Khương lão tổ này thật sự không thể nào hình dung hết, hoàn toàn chính là ăn tươi nuốt sống!
“Liệu thế này có quá đáng quá không?”
“Tổ sư gia, này chỉ sợ sẽ…”
Nguyên Thịnh trưởng lão muốn nói là, điều này sẽ khiến nhiều người tức giận, nhưng ngẫm lại, dường như lão tổ đã khiến nhiều người tức giận từ lâu rồi, cũng không phải chỉ có lần này.
“Giá cao như vậy, e là sẽ không có ai mua đâu?”
“Đúng vậy, những người bên ngoài đó cũng chẳng ngu, sẽ không coi tiền như rác.”
“Lần này không thể đi, đa số bọn họ có thể đợi lần tới mà...”
“Được rồi, được rồi.”
Thành ca không kiên nhẫn nữa, phất tay.
“Các ngươi chỉ cần truyền tin tức ra là được.”
“Mặt khác lại nói cho người bên ngoài biết, hễ là người mua Tiên Duyên Lệnh ở chỗ ta, thì đều có thể ở lại biệt viên Thiên điện của Phi Tiên môn.”
“Có ta che chở thẳng đến ngày phi thăng!”
“Tuyệt đối an toàn, ai dám cướp Tiên Duyên Lệnh, ta tiêu diệt kẻ đó!”
“Chỉ cần bọn họ không tự tìm đường chết, chắc chắn cuối cùng có thể vững vàng phi thăng thượng tiên giới.”
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, hắn quay về chỗ ở, giao hơn 30 vạn mảnh Tiên Duyên Lệnh vào tay hai thị nữ là Tố Diệp và Tố Mộng.
“Trong những ngày tới, sẽ có không ít người đến mua Tiên Duyên Lệnh.”
“Hai người các ngươi phụ trách thu tiền.”
Hơn 30 vạn mảnh đấy, Thành ca cũng ngại phiền phức, chẳng lẽ còn muốn hắn tiếp tất cả người mua à.
Đương nhiên là giao cho hai chị gái nhỏ này chăm sóc rồi.
Tiếp đến, hắn lại tính toán mấy lần.
Tiên tinh cũng có thể đổi công đức, một vạn tiên tinh thượng phẩm có thể đổi một điểm.
Thoạt nhìn rất ít, nhưng 1 điểm công đức đã tương đương với 10 tỷ điểm tích phân lúc trước.
Nếu như lần này bán đi sạch sành sanh, hắn có thể kiếm được đến hơn 900 tỷ tiên tinh, vậy đổi hết thì có khoảng hơn 900 vạn công đức.
“Vì mau chóng thăng cấp, anh đây dễ dàng lắm hả?”
“Trời ơi, nhân sinh là phải bận rộn vất vả như vậy đấy…”
Bây giờ hắn đã là Tiên Vương lục phẩm, tiên quốc đang chuyển mình theo hướng tiếp theo.
Các vật chất hỗn loạn ban đầu bắt đầu dần dần ngưng kết thành một đám tinh thể nhỏ.
Nếu lên tới cửu phẩm, cũng gần đạt tới cấp độ Xuất Trần.
Từ khi tin tức được lan truyền, Tiên Duyên Lệnh được Phi Tiên Môn bán ra, nếu không có gì bất ngờ thì bên ngoài thành ra tràn ngập tiếng chửi rủa.
Hơn nữa là những tiếng chửi rủa chưa từng có từ trước tới nay.
E là toàn bộ trung tiên giới, tiên ma lưỡng đạo và các tu sĩ nhàn tản chưa bao giờ thống nhất ý kiến như lúc này.
“Con mẹ nó! Hắn điên rồi à?”
“300 vạn, sao hắn không đi cướp luôn đi?”
“Ném tiền qua cửa sổ à?”
“Thì thế, Thiên Khu các bán 10 vạn, hắn tăng giá gấp 30 lần, quả thật đây là hình vi của bọn cướp mà!”
“Chẳng trách hắn muốn mua nhiều như vậy, hòa ra là vì kiếm bộn tiền hả?”
“Trái tim của người này quá đen tối rồi đấy…”
“Không, hắn không hề có tim gan phèo phổi gì hết!”
“Không mua, kiên quyết không mua!”
Nhưng ở trước mặt của Thành ca, chắc chắn không ai dám mắng hắn.
Nhưng ở sau lưng, ai cũng không quản được.
Trong một thời gian, hắn - người vốn được tôn là cao thủ mới mạnh nhất của trung tiên giới, nháy mắt đã trở thành cái tên khét tiếng một cách rõ ràng.
Hành động hoa lệ này, không biết đã chặt đứt thắt lưng của bao nhiêu người.
Các đại Tiên môn và Ma môn đều tỏ vẻ, bản thân theo không kịp tiết tấu của người này, mắt chó suýt nữa thì bị mù.
Tiên Duyên Lệnh vừa là tín vật quan trọng, lại vừa nhạy cảm, với thế lực đứng đầu như bọn họ mà nói, đó là biểu tượng địa vị và thực lực.
Còn đối với hầu hết Tiên Tôn mà nói, điều đó đại diện cho cơ duyên lớn nhất cuộc đời này.
Thật đúng là không ai ngờ được, hắn lại coi nó là hàng hóa để làm ăn.
Thậm chí ngay cả Thiên Khu các, lúc trước bán Tiên Duyên Lệnh, liên quan đến chuyện này cũng khá thận trọng, không dám làm lớn.
Định giá 10 vạn xem như rất bình dân, bất cứ Tiên Tôn nào cũng mua được.
Chủ yếu vẫn là đóng vai trò như “nơi gửi an toàn”.
“Thật sự không ngờ tới, vậy mà hắn lại tính toán như thế.”
Trong Thiên Khu các, Diệp Dương Tiên Vương lắc đầu cười khổ không ngừng.
“Chúng ta tính hay không thì cũng bị hắn lừa rồi hả?”
“Hắn đang đùa giỡn, xem chúng ta như kẻ ngốc!”
Sau khi tổng hội trưởng Độ Trần Tiên Vương biết được tin tức này, vẻ mặt hắn cũng dại ra.
Lúc trước bọn họ cũng tò mò, sao người này lại mua nhiều như vậy, cuối cùng bây giờ đáp án cũng đã được công bố.
Chỉ là đáp án này khiến bọn họ đau thấu ruột gan, đau tới mức muốn thổ huyết.
Mẹ nó, người này là muốn biến Thiên Khu các bọn ta thành nhà sản xuất à?
Ngươi nhập hàng giá thấp của bọn ta đúng không?
Bọn ta 1 vạn bán ra 10 vạn, kiếm 9 vạn.
Ngươi thì hay rồi, 10 vạn bán ra 300 vạn, kiếm 290 vạn.
“Thiên Khu các chúng ta đánh nhạn cả đời, lần này bị nhạn mổ mắt rồi!”
Nếu đổi thành trước đây, cho dù bọn họ không dùng hành động, thì cũng đã chửi ầm lên từ lâu rồi.
Nhưng hiện tại, thật đúng là không mắng được.
Hành động lần đó trong Ngộ Đạo Tiên Thụ, Thiên Khu các bọn họ đã nhận ân huệ lớn từ Thành ca.
Nếu như không có hắn, lần đó Độ Trần Tiên Vương hoàn toàn không đến cảnh thứ tám được.
Bị khó khăn dày vò, tim hắn mơ hồ sinh ra đau đớn, hắn đành cố gắng xoa dịu tâm trạng bực bội của mình.
“Việc làm ăn này cũng chỉ có mình hắn làm được thôi.”
Mọi người nghĩ tới cũng đúng.
Muốn tùy ý nâng giá để kinh doanh độc quyền, điều kiện cơ bản nhất chính là thực lực phải mạnh.
Nếu thực lực yếu mà nhảy ra làm như vậy, chắc chắn sẽ bị cướp sạch tiền của, tiền mất tật mang từ lâu rồi.
Cả trung tiên giới, có thể ép những người khác đến mức bọn họ không dám có ý gì riêng, mà bây giờ cũng chỉ có một mình Khương Thành dám đi ngược lại thôi.
Hành động lần này của hắn, sau này cũng không ai có thể làm theo được.
“Bỏ đi, coi như trả lại một phần ân tình cho hắn!”
Trong điện, các Tiên Vương khác đều gật đầu, dù sao nghĩ như vậy cũng có thể dễ chịu hơn.
Trái lại với làn sóng tẩy chay và phản đối của ngoại giới, thật ra những người làm ăn như bọn họ lại chẳng lo lắng việc Tiên Duyên Lệnh của Thành ca không bán hết được.