Chương 67: Nấn ná không tiến vào
“Đan sư đệ, tiên thuật chưởng môn bỏ ra sẽ phải trả giá rất lớn. Sau khi ngươi tiến vào nhất định phải tu luyện cho thật tốt, đừng để chưởng môn thất vọng!”
Vốn dĩ bởi vì được thăng cấp cảnh giới mà tinh thần Đan Thái trở nên vô cùng phấn chấn, cái đuôi muốn cong lên trời rồi.
Nghe được lời dặn dò của Kỷ Linh Hàm, lập tức thẳng mặt, cung kính đáp: “Xin tuân theo lời chỉ bảo của Kỷ sư tỷ, ta nhất định sẽ không phụ sự hy sinh của chưởng môn!”
Thành ca không nói nên lời, ca không có hy sinh, không phải vẫn còn đứng chỗ này sao?
Sở dĩ chọn ngươi chứ không phải chọn La Viễn, Lâm Ninh, chủ yếu là bởi vì cảnh giới của ngươi thấp thì giá cả sẽ rẻ, chỉ 3000 điểm là có thể thăng cấp rồi.
Nhưng mà xem ra hiệu quả cũng khá tốt, hắn cũng lười giải thích thêm.
Sau khi ba người Phân Hồn cảnh chuẩn bị tốt tài nguyên tương ứng, hắn rất nhanh đã sắp xếp tiến vào không gian của một mảnh Toàn Cơ Đồ.
“Được rồi, lần này bản chưởng môn phải đi một chuyến đến Bát Vân điện làm khách, các ngươi ở lại môn phái trông nom cho tốt!”
“Hả? Chưởng môn muốn đi đâu?”
Kỷ Linh Hàm vừa đi ra không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đám đệ tử giải thích một hồi, nàng mới biết Khương Thành muốn đi Bát Vân điện làm gì.
Xa cách hơn tám mươi năm, thật không dễ dàng gì mới gặp lại nhau được một lần, lại phải xa nhau?
“Chưởng môn, ta có thể đi cùng người được không?”
Nàng muốn có nhiều cơ hội ở cạnh Khương Thành hơn nữa.
“Ta cũng muốn đi!”
n Tuyết Nhi không chịu bị bỏ lại.
Khương Thành thì nghĩ, nắm tay mỹ nữ đi tiệc là việc lãng mạn biết bao.
Nhưng mà chuyến đi Bát Vân điện lần này rõ ràng là một cạm bẫy.
Nhất định hắn phải chết, hơn nữa có khả năng sẽ không chỉ chết một lần.
Nếu đến lúc đó các nàng bị bọn họ thừa cơ giết chết, vậy thì không thể xoay chuyển được rồi.
Cuối cùng chỉ đành nén đau khổ mà từ chối.
“Ta thăng cấp cho tu vi của các ngươi là vì cái gì?”
Câu hỏi này làm hai nàng mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Bởi vì muốn các ngươi bảo vệ môn phái của chúng ta cho thật tốt!”
“Hiểu chưa?”
Môn phái của chúng ta?
Môn phái của ta và ngươi?
Hai người các nàng cùng lúc tưởng tượng miên man, giống như nhận được một sứ mệnh lớn lao vậy, lập tức thề sống thề chết cũng phải bảo vệ môn phái của bọn họ.
Cho dù ở đây thực ra có 2 tầng bảo vệ là A Hoàng và Tam Nhãn Hổ.
Ngày hôm sau, Khương Thành đã tiến vào bên trong phạm vi Bát Vân điện đầy uy thế và quyền lực.
Lần đi lại khá nguy hiểm, mặc dù mỗi ngày đều có hai lần cơ hội dịch chuyển, nhưng hắn vẫn chọn bay đi.
Không còn cách nào khác, an toàn vẫn hơn.
Nói ra thì Phi Tiên môn muốn tiêu diệt Bát Vân điện rất đơn giản, chỉ cần Tam Nhãn Hổ xuất trận thì không tốn chút sức lực nào.
Nhưng vấn đề là, Thành ca đã đi guốc trong bụng Hổ gia kia rồi.
Chẳng cần đoán cũng biết rằng nó nhất định sẽ không bằng lòng giúp đỡ, trái lại còn châm chọc mỉa mai một phen nữa.
“Haizz, đạo tu luyện ấy mà, rốt cuộc vẫn phải làm đến nơi đến chốn, tất cả đều phải do mình làm!”
Trước khi tiến vào sơn môn, hắn cảm khái, lại nói ra lời lẽ trí lý đủ để bị sét đánh.
Những cái này đều xem như là làm việc cẩn trọng rồi thì những cái khác có là gì.
Vào ngày lễ, bên ngoài sơn môn muôn hình vạn trạng, linh thú chạy như bay, ngựa xe như nước.
Thỉnh thoảng có khách khứa đến, được đón tiếp long trọng.
Dựa vào thực lực và địa vị của Bát Vân điện, lần này mời nào là cao nhân cấp bậc Thiên Mệnh, nào là các đại sư luyện đan, luyện khí thất giai trở lên.
Trong số này, có thể khiến đại trưởng lão đích thân ra cửa nghênh đón chỉ có thể là đại hoàng tử Hạng Bạt của vương triều Càn Tinh.
Đa phần các môn phái tu luyện đối với hoàng quyền thế tục đều không có hứng thú, cái mà họ tranh đoạt cũng chỉ là tài nguyên tu luyện. Bát Vân điện và vương triều Càn Tinh không có xung đột lợi ích, cũng không có gì phải sợ hãi.
Có điều, phạm vi mà vương triều Càn Tinh cai quản quá rộng lớn, phải đến hàng trăm vạn dặm.
Có được ưu thế tài nguyên trời ban và số lượng nhân tài ở đó, thực lực vì thế mà vượt lên trên Bát Vân điện.
Chỉ tính mình Linh Đài cảnh thôi đã bằng số lượng của một đại quân rồi, đủ để tiêu diệt mấy cái Bát Vân điện.
Thêm vào đó Hạng Thị là thế gia tu luyện từ xa xưa, bối cảnh truyền thừa vững chắc, cao thủ nhiều như mây.
Đại hoàng tử Hạng Bạt đã đạt đến Thiên Mệnh cửu trọng, còn vượt xa Tề Nguyên Sinh, càng đừng nói đến người thống trị cao nhất của vương triều.
Khi hắn đến, sứ giả của các châu xung quanh đã đến đều âm thầm kinh ngạc.
Xem ra Bát Vân điện là đối tượng lôi kéo trọng điểm của đại hoàng tử, nếu không thì người có thân phận cao quý như hắn cũng không hạ mình đến đây.
“Quý khách, xin hỏi ngài là?”
Thành ca vừ đến đang muốn vào sơn môn thì đã bị một vị trưởng lão có nhiệm vụ nghênh đón khách đến ngăn lại.
Khách mời lần này, nếu không là thiên tài các phái lớn của các châu nổi danh xa gần thì cũng là các lão tiền bối có ngàn năm tên tuổi.
Cho dù những người này không có thiệp mời ngọc phù thì họ đều nhận ra.
Chỉ có điều Khương Thành quả thức quá lạ mặt.
Đừng nhìn Thành ca san bằng Thanh lan phủ, phóng đại ra Phi Vân châu, hắn đích thực chỉ là một giọt nước.
“Bổn tọa chính là chưởng môn của Phi Tiên môn!”
Hắn ưỡn ngực, đưa ra thiệp mời ngọc phù.
“Phi Tiên môn?”
Trưởng môn bên ngoài cửa cẩn thận kiểm tra lại trí nhớ của mình, hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.
Chịu thôi, nếu nói Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông thì hắn đã nghe qua. Còn về Phi Tiên môn thì địa vị trước kia quá thấp rồi.
Nhưng nhìn đi nhìn lại thiếp mời thì đúng là thật.
Có lẽ là vị trưởng lão trong môn đi ngao du bên ngoài, thuận tiện nâng đỡ tiểu bối.
“Xin ngài đợi ở đây một chút!”
“Vì sao lại phải đợi?”
Sơn môn của các ngươi rộng đến mức hàng vạn người có thể xếp hàng ngang cùng đi vào cơ mà?
Còn phải xếp hàng?
Ngoại môn trưởng lão kia mặt không cảm xúc quăng ra một câu.
“Không thấy đại trưởng lão đang nói chuyện với khách quý sao?”
Cái gì?
Bọn họ nói chuyện là việc của họ, liên quan cái rắm gì đến ta?
Khương Thành nhìn về phía Từ Nguyên San và Hạng Bạt, lúc này hai bên đang trò chuyện ở dưới sơn môn, nhìn cảnh trò chuyện ấy, không biết phải đợi đến bao giờ.
Có điều nhìn dòng người hùng dũng, thanh thế to lớn, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Tuy rằng không quen biết nhưng cũng đoán ra được lai lịch thân phận của bọn họ nhất định là rất lớn.
Suy nghĩ này là chê thân phận Thành ca không đủ, tránh làm ảnh hưởng đến tâm tình của đại nhân chứ gì?
Trong nhất thời Thành ca cảm thấy rất khó chịu.
Aiz, các người bày ra cạm bẫy mưu mô đen tối dụ ta đến, ta cũng rất phối hợp vui lòng đến đây rồi.
Đủ tận tình tận nghĩa rồi nhỉ?
Bây giờ còn muốn ta thành thực làm nền cho khách quý của các ngươi nữa?
Hắn không cần giữ mặt mũi sao?
“Vậy được, cáo từ!”
Nói xong, hắn xua tay, rất dứt khoát xoay người rời đi.
Vị trưởng lão ngoại môn kia hoảng hốt một trận, đây là tình huống gì vậy?
Một tên chưởng môn của một tông môn bé nhỏ, có thể vào được Bát Vân điện thì nên mang ơn, đội nghĩa mới đúng.
Làm sao? Để ngươi chờ một lát thì đã làm khó ngươi sao? Hay là ngươi cảm thấy ngươi bị khinh thường? Ngươi có tư cách đó sao?
“Không tiễn!”
Nhìn bóng lưng của Khương Thành đã đi xa, hắn tỏ vẻ khinh thường mà bĩu môi, cũng không xem trọng việc này.
“Chờ đã!”
“Khương chưởng môn, chờ một chút!”
Lỗ Trọng vẫn luôn đợi ở gần cửa vội vội vàng vàng không thể tiếp tục trốn được nữa.
Sáng hôm nay hắn đã bỏ hết tất cả những việc vặt vãnh khác, chuyên tâm đứng đợi ở sơn môn chờ Khương Thành đến.
Không chỉ vậy, còn phái các đệ tử khác đi đến các lối vào khác để đợi.
Chờ từ sáng sớm, trông mòn con mắt rồi.
Ngộ nhỡ tiểu tử này nhất thời không đến thì phải làm sao?
Ngộ nhỡ hắn quên hôm nay là ngày đại lễ thì phải làm sao?
Đối với bọn họ mà nói , Khương Thành vô cùng quan trọng, bọn họ còn phải lo được lo mất nữa.
Lúc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện ở sơn môn, Lỗ Trọng suýt chút nữa nhịn không được cất giọng ca vàng chúc mừng một hồi.
Rốt cuộc thì hắn cũng đến rồi, mưu kế của chúng ta bố trí, diễn tập nhiều ngày như vậy, chỉ chờ vai chính là ngươi vô tròng thôi.
Kết quả là Khương Thành ở sơn môn nấn ná một hồi , không tiến vào mà ngược lại quay đầu đi.
Đây là tình huống gì vậy?