Chương 71. Thành ca chua ngoa và mỉa mai.
Ý tưởng của Thành ca cũng rất đơn giản, ngươi đoán thôi.
Đoán sai rồi, ngươi đưa ta.
Đoán đúng rồi, cùng lắm thì ta mất mấy cái nhẫn không gian cho ngươi.
Làm ăn không lỗ vốn như này thì đi đâu tìm.
“Khương chưởng môn......”
Hứa Hưng hơi theo không kịp sự thay đổi này.
“Hử?”
“Sao ngươi đổi nhẫn rồi?”
“Chẳng lẽ các ngươi đánh cược còn quản ta dùng nhẫn gì?”
Đối diện với ánh mắt trong sáng ngây thơ của Thành ca, Hứa Hưng nuốt khan, nghiến răng lắc đầu.
“Ta không có ý đó, tùy ngươi vậy.”
Chỉ có thể hy vọng bên trong cái nhẫn này cũng có linh phù cửu giai.
Sau khi bổ sung một vài quy tắc chi tiết, trò chơi đoán nhẫn chính thức bắt đầu rồi.
“Trương sư huynh, ta đoán bên trong nhẫn của ngươi có một linh khí hình kiếm tứ giai, có phải thế không?”
Vị bị đoán kia, Trương sư huynh cười to.
“Thật đúng là bị ngươi đoán trúng, đưa cho ngươi!”
Chạm vào nhẫn, sảng khoái đưa cho tên đệ tử vừa mới đoán ra đó một thanh linh kiếm tứ giai.
Dù sao đều là diễn trò.
Hơn nữa linh khí tứ giai không là gì với bọn họ.
Sau đó, hắn đoán người tiếp theo.
“Tống sư muội, ta đoán trong nhẫn của ngươi có linh phù hệ thủy ngũ phẩm, có đúng không?”
Tống sư muội che miệng cười: “Trương sư huynh đã đoán sai rồi, trong nhẫn của ta không có.”
Nói xong liền vận chuyển linh lực, chuyển chiếc nhẫn cho trọng tài Hứa Hưng ở giữa, qua hắn kiểm tra nhẫn, xác định bên trong thật không có linh phù hệ thủy ngũ phẩm.
Khương Thành đã phát hiện ra, lúc truyền nhẫn, tất cả mọi người đều lặng lẽ liếc nhìn mình.
Đây là ý gì, làm cho ta xem à?
Lo lắng ta sẽ không phối hợp kiểm tra ư?
Khinh người quá rồi?
“Trong nhẫn của Tống sư muội quả thật không có linh phù hệ thủy ngũ phẩm, Trương sư đệ, ngươi lại thua rồi”
“Ha ha, xem ra vận may của ta thật không tốt!”
Trương sư huynh đó cười thoải mái, chạm vào nhẫn, lấy ra một linh phù ngũ phẩm, đưa cho Tống sư muội.
Kế tiếp, đã đến lượt Tống sư muội đoán người tiếp theo bên phải.
Bằng cách này, trò chơi diễn ra hết vòng này đến vòng khác.
Bởi vì là tập thể diễn trò lừa Khương Thành, cho nên bọn họ đánh cược rất ít, đan dược tứ ngũ phẩm hoặc là linh khí tứ ngũ giai, không khí thoải mái vui vẻ.
Những thứ đó ở Cực Nguyệt Tông đều được coi là bảo vật, trong Đoan Mộc gia cũng được coi là chói mắt, trong Bát Vân điện thật sự không là gì cả.
Mọi người đều bí mật quan sát biểu hiện và phản ứng của Khương Thành.
Điều họ lo lắng nhất là hắn bỏ dở giữa chừng.
Tuy nhiên, quan sát một lúc thì thấy thằng nhãi này tỏ ra đầy thích thú và có vẻ mong chờ đến lượt mình ngay lập tức.
Mọi người không khỏi cười giễu trong lòng, sập bẫy rồi mà còn không biết!
Rất nhanh, đến lượt Lê Diệp Hồng bên trái Thành ca đoán.
Đặt nàng ở vị trí trước Khương Thành, cũng là dự tính tốt ngay từ đầu.
Ngoại trừ Hứa Hưng trong đám người này, Lê Diệp Hồng tu vi cao nhất, nhiệm vụ quan trọng đương nhiên được giao cho người quan trọng.
Nàng cau mày và giả vờ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên bàn.
Trên nhẫn đều có cấm chế, trừ khi dùng linh lực tiếp xúc, nếu không từ bên ngoài nhìn không ra gì cả.
Trong một lúc, thật sự không biết nên đoán thế nào.
Theo kế hoạch ban đầu, thì là trực tiếp đoán linh khí linh phù cửu giai hoặc thứ gì đó.
Khương Thành nếu có, vậy phải đưa cho nàng.
Nếu không có, vậy phải giao cho Hứa Hưng kiểm tra, nhẫn tới tay là trực tiếp thành công.
Nhưng bây giờ nhẫn bị đổi rồi, kế hoạch đã bị sai lệch rất nhiều.
Lê Diệp Hồng hơi bối rối.
Để an toàn... đoán linh khí tam tứ giai, thua cũng không đau không ngứa?
Nhưng lòng tham của nàng bỗng trỗi dậy...
Với độ giàu có dùng linh phù cửu phẩm của Khương Thành, cho dù là đổi nhẫn, bên trong chắc vẫn có linh khí thất giai chứ?
Nghe nói người này cũng dùng kiếm.
Đúng lúc, mình đang thiếu một thanh linh kiếm thất giai, hay là, nhân cơ hội này kiếm một món của hắn?
Nghĩ đến đây, nàng quyết định đánh cược một lần.
“Khương chưởng môn, ta đoán trong nhẫn của ngươi có linh kiếm thất giai, đúng chứ?”
Nàng ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt của Khương Thành, giống như là muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
Trong điện, không khí thoải mái không còn sót lại chút nào, tất cả mọi người nín thở tập trung tư tưởng, chờ Khương Thành công bố đáp án.
“Ngươi đoán sai rồi.”
“Cái gì? Ta không tin, ngươi lừa ta sao?” Lê Diệp Hồng lớn giọng.
Vẻ mặt của Khương Thành như kiểu cạn lời, tư thế và dáng vẻ của đám các ngươi, có hơi khó coi.
“Có gì không tin, chẳng phải có trọng tài rồi sao?”
Hắn tiện tay đưa cho Hứa Hưng chiếc nhẫn.
Thật sự giao nhẫn cho mình?
Cứ như vậy?
Lúc này, trong sảnh phụ bên cạnh của Thông Minh điện, Tề Thương luôn âm thầm quan sát, hô hấp trở nên nặng nề.
Mặc dù đổi nhẫn, nhưng có khi vẫn có bảo vật?
Hứa Hưng hơi bối rối, cầm lấy nhẫn rồi dùng linh lực tìm tòi bên trong, suýt nữa thì chửi ra tiếng.
Đm, vậy mà lại là một chiếc nhẫn rỗng!
Trò chơi đoán nhẫn là do bọn họ nghĩ ra, trước đây bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Nào biết Thành ca đã tìm ra lỗ hổng trong trò chơi, sẽ không thua lần đầu tiên.
Trước ánh mắt háo hức của Lê Diệp Hồng, Hưa Hưng lắc đầu bất lực.
“Thật sự không có, Lê sư muội, ngươi thua rồi.”
“Cái gì?”
Lê Diệp Hồng vẫn không chấp nhận số phận, lén truyền lời cho Hứa Hưng, hỏi lại: “Ngươi chắc chắn bên trong thật sự không có linh kiến thất giai chứ?”
Hứa Hưng cũng âm thầm truyền lời: “Thật sự không có.”
Trọng tài giải thích chi tiết như vậy, đã trăm phần trăm làm hỏng trò chơi công bằng rồi.
Lúc đầu bọn họ liên hợp giăng bẫy, cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
“Trong đó có cái gì? Nếu có một đống linh phù linh khí cữu giai, chúng ta có thể cướp nhẫn, rồi bắt luôn hắn!”
Lê Diệp Hồng cũng không nghĩ, sẽ đưa cho Khương Thành linh kiến thất giai, hiện tại nàng thầm nghĩ nên kết thúc trò chơi rồi.
“Trong nhẫn của hắn cái gì cũng không có, có lẽ, tất cả bảo vật ở trong nhẫn đeo trên ngón tay kia. Thiếu chủ cũng hạ lệnh, trước khi thu được bảo vật thật sự, không thể trở mặt!”
“Không có gì á?”
Lê Diệp Hồng hồn bay phách lạc ngồi xuống.
Nàng rất muốn tóm lấy áo của Khương Thành chửi thề, sao hắn có thể hèn hạ, không biết xấu hổ như thế?
Dùng nhẫn rỗng tham gia trò chơi, ngươi cũng tính là chưởng môn một phái sao?
Nhưng mà nàng không thể nói ra.
Nói ra, thể hiện nàng biết trong nhẫn có cái gì, vậy xác nhận thông đồng với trọng tài để gian lận.
“Lê cô nương, dựa theo ước định, ngươi đoán sai rồi, phải chăng nên đưa ta một thanh linh kiến thất giai?”
Khương Thành mừng thầm trong lòng, không mất tiền mà thu được một thanh linh kiến thất giai.
Trước mắt, Phi Tiên môn, cũng chỉ có Kỷ Linh Hàm có một linh giáp cửu giai, trừ cái đó ra, thì chỉ còn Đoan Mộc thế gia giao nộp Hóa Huyết Nhận thất giai.
Linh khí còn lại, đều chưa đạt tới thất giai.
Điều này vẫn rất hấp dẫn đối với hắn.
Thấy vẻ mặt hớn hở, xoa tay của hắn, ai cũng buồn bực muốn chết.
Cái này chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc!
“Ta...... Ta không có!”
Lê Diệp Hồng cũng không có nói dối, chính là bởi vì nàng không có linh kiến thất giai, mới muốn cược một phen.
“Ý của ngươi là không muốn đưa?” Khương Thành thu lại ý cười.
Nghe câu hỏi rõ ràng như thế, Lê Diệp Hồng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng căm hận người này.
Chả có tí phong độ gì, ngang nhiên đòi nợ trước mặt nhiều người như vậy, hại mình mất hết mặt mũi.
Tuy rằng nàng thuộc phe Tề Thương, nhưng cũng là đệ tử chân truyền, không tính là tôi tớ.
Nàng cam tâm tình nguyện phối hợp kế hoạch này, nhưng muốn nàng mất đồ, vẫn là không thể nào tiếp nhận được.
Hạ quyết tâm, rốt cuộc quyết định quỵt nợ.
“Ta thật không có, ngươi tin hay không thì tùy!”
Nhìn thấy cục diện sắp mất kiểm soát, sư đệ sư muội của nàng cũng lao ra nói đỡ.
“Khương chưởng môn so đo từng tí như vậy sao?”
“Chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi, cần nghiêm túc như vậy sao?”
“Với độ giàu của Khương chưởng môn, khí linh thất giai cũng không là cái gì cả, cần gì phải thế?”
“Bây giờ mà đã có người đuổi theo nữ nhân đòi đồ? Không phải chứ, không phải chứ?”
“Còn đường đường là chưởng môn chứ......”
Khương Thành nở nụ cười, đám người này bắt đầu diễn càng ngày càng tốt, có tiến bộ.
“Nếu các ngươi cảm thấy khí linh thất giai không là gì, hay là các ngươi đưa thay nàng?”
Toàn trường đột nhiên yên lặng.
“Không phải chứ, không phải chứ, các ngươi ngay cả khí linh thất giai đều không lấy ra được?”
“Hóa ra Bát Vân điện nuôi một đám ăn hại, không thể nào không thể nào?”
Thành ca cũng là người chua ngoa và mỉa mai.