Chương 86: Đương sự cực kỳ hối hận
Hắn thuận miệng đáp một câu, rồi hứng thú quan sát động phủ của Kỷ Linh Hàm.
Bên trong bày biện đơn giản, ngoại trừ mấy cái linh khí ra, thì có vẻ cực kỳ đơn điệu.
"Chà, là con gái, ta còn tưởng là trong động phủ của ngươi sẽ có mấy thứ hoa hoa phấn phấn trang điểm chứ."
Nghe vậy, đôi mắt to đẹp của Kỷ Linh Hàm nheo lại.
Lâm Ninh hôm nay có vẻ cực kỳ không xem nàng ra gì.
Mặc dù mối quan hệ của nàng và Lâm Ninh là cạnh tranh, nhưng thời gian qua cơ bản vẫn có sự tôn trọng.
Suy cho cùng cũng là đồng môn, Lâm Ninh hiếu thắng từ trong xương cốt, nhưng ngoài ra nàng vẫn là một người hiểu lễ nghĩa.
Mà bây giờ, bước vào động phủ của mình mà giống như vào nhà của nàng ấy vậy. Nói chuyện lại như ông cụ non, người không biết còn tưởng rằng mình mới là khách.
"Đại Nhật Liệt Diễm Kiếm của ngươi luyện ra sao rồi? Tử Diễm Tâm Kinh luyện đến trọng thứ mấy rồi?"
"Qua loa đại khái thôi."
“Vậy sao?”
Kỷ Linh Hàm càng thêm phần không thoải mái.
Mặc dù giữa nàng và Lâm Ninh tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, nhưng đối với loại thái độ tu luyện qua loa này, nàng vẫn không chịu được.
Đặc biệt là Lâm Ninh còn là đồ đệ của nàng.
“Vậy ngươi luyện cho ta xem xem, nếu có sai sót, ta giúp ngươi sửa chữa.”
Khương Thành chỉ là thay đổi vẻ ngoài và khí tức, nhưng vẫn biến không ra được công pháp võ kỹ của Lâm Ninh.
Tử Diễm Tâm Kinh là công pháp của Xích Nhật Tông. hắn phục chế lại toàn bộ thực lực của Đoan Mộc Hoằng, tự nhiên không tu luyện những cái khác.
Chỉ có thể haha một tiếng: “Thôi dẹp đi, ta luyện tốt lắm rồi, không cần sửa đâu.”
“Ngươi đây là kiêu ngạo tự mãn sao?”
“Phù…”
Xem bộ dạng nghiêm trang thật sự của nàng, Thành ca cười thành tiếng, Kỷ Linh Hàm này so với trong ấn tượng của hắn thú vị hơn nhiều.
“Ngươi làm sư phụ thế này cực kỳ ra dáng nha, rất tốt!”
Nói xong câu này, hắn biết sắp xảy ra chuyện rồi.
Khác biệt như vậy không phải lời thoại mà Lâm Ninh nên có.
“Hừ!”
Quả nhiên vẻ mặt Kỷ Linh Hàm trong phút chốc lạnh tanh, như sương giá lạnh lẽo đổ xuống, sự uy nghiêm của sư phụ hoàn toàn biểu lộ ra.
“Hôm nay ngươi tới đây, một tiếng sư phụ cũng chưa gọi qua!”
“Không cần nghiêm túc như vậy chứ…”
Khương Thành bất lực rồi nha, hắn là chưởng môn, gọi người sư phụ há chẳng phải quá mất mặt rồi?
“Mặc dù ngươi và ta có ước định, nhưng hiện tại ngươi suy cho cùng cũng chưa vược qua ta, lễ nghĩa thầy trò đều không cần tuân thủ rồi sao?”
Kỷ Linh Hàm từng bước áp sát.
Đây là thế giới tu luyện, tu sĩ không có sư phụ giống như phượng mao lân giác.
Thế nên, lễ nghĩa sư đồ rất được xem trọng.
Kỷ Linh Hàm tính ra là đã rất rộng rãi rồi, nếu không phải thái độ của Lâm Ninh mà Khương Thành biến ra quá bất kính, nàng căn bản sẽ không để ý điểm này.
Mà hiện tại, nàng cảm thấy cũng nên dạy dỗ vị đồ đệ ngỗ nghịch này một chút, để nàng ấy có chút phép tắc.
Nếu không tương lai thật sự bái chưởng môn làm thầy, há chẳng phải sẽ chọc hắn nổi giận sao?
“Ta…”
Thành ca cũng không biết dụng tâm cực khổ của nàng, hiện giờ trên trán hắn đổ chút mồ hôi.
Có làm sai cái gì không nhỉ, hắn sao lại có thể bị nha đầu này dạy dỗ rồi?
Ngữ khí nghiêm trọng đó, căn bản là không phải nói đùa rồi?
“Ta cái gì?”
Kỷ Linh Hàm trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, không hề nổi cơn thịnh nộ.
Hai chữ lạnh lẽo thốt ra.
“Quỳ xuống.”
Mẹ nó…..
Cái này Thành ca tiếp nhận không nổi rồi.
Hiện tại làm đương sự rất hối hận, cực kỳ hối hận.
Sớm biết thế này không nên biến thành Lâm Ninh rồi.
Biến thành La Viễn tốt biết bao, ít ra không phải bị nàng ấy giáo huấn trên đầu trên cổ.
Hắn lại không dễ nói ra thân phận thật sự.
Xấu hổ là ở phía sau, lỡ như sau này các đệ tử đều hiểu lầm mình có sở thích cải trang thành nữ thì làm sao? Một đời thanh danh không thể bị hủy như vậy.
“Cái kia… à, chưởng môn gọi ta có việc, ta đi trước đây….”
Nói xong, hắn vội vội vàng vàng tháo chạy khỏi động phủ, bay vụt đi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kỷ Linh Hàm cũng đuổi theo.
Chưởng môn tìm sao?
Sao mình không nghe thấy?
Lẽ nào là truyền âm sao?
Lại có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Bên kia, Khương Thành hoảng loạn bay vào trong núi sâu.
Xác định trong phạm vi ngàn dặm không có người, mới vỗ vỗ ngực.
“Kỷ Linh Hàm ơi là Kỷ Linh Hàm, anh đây vừa đưa linh khí cửu giai, vừa đưa linh khí bát giai, đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên muốn ta quỳ xuống….”
“Thật khiến ta đau lòng mà.”
“Biến trở lại trước rồi nói.”
Thân phận Lâm Ninh này không dễ dùng lắm.
Nhấn mở bảng giao diện hệ thống, biến hóa chi thuật, kết quả là nhấn không được rồi.
“Tình huống gì đây, sao là màu xám nhỉ?”
“Hệ thống cút ra đây!”
Tiêu mất 500 điểm rồi, hắn đề ra một câu hỏi then chốt
“Tại sao ta không biến lại được?”
“Thời gian biến trở lại của biến hóa chi năng là 3 ngày, trong thời gian này, nút biến hóa sẽ thành màu xám, không nhấn được, 3 ngày sau đến thời hạn, ký chủ tự động khôi phục hình dáng ban đầu, sẽ không tính vào số lần biến hóa.”
“Mẹ nó? Ngươi đùa à? Ngươi là hệ thống bất bại hay là hệ thống chỉnh người đây?”
Bởi vì không tiêu thêm 500 điểm thưởng để hỏi, nên hệ thống giả chết không nói chuyện.
Thành ca chết lặng luôn.
Biến hóa chi năng này có thế gian lận như thế sao?
Mặc dù khôi phục lại ban đầu không tính là một lần biến hóa, nhưng chưa hết ba ngày thì không có cách nào khôi phục lại.
Nghĩa là 3 ngày này, bắt buộc giữ nguyên hình dáng của Lâm Ninh cho người ta xem.
Cái này khiến hắn như sét đánh ngang tai, chịu đả kích lớn.
“Bỏ đi, chỉ cần cẩn thận tránh né Kỷ Linh Hàm chút là được rồi.”
Hắn xem ra, nha đầu kia có lẽ lại quay về động phủ tu luyện rồi.
Một mạch bay về chính điện, hắn phát hiện hình như toàn bộ môn nhân đều tụ lại ở đây.
Có đệ tử nhanh mắt, vừa nhìn liền trông thấy hắn.
“Lâm Ninh!”
“Lâm Ninh xuất hiện rồi!”
“Mau hỏi nàng ấy xảy ra chuyện gì!”
Còn chưa kịp đáp xuống, đã bị các môn nhân vây kín mít.
Người cầm đầu, chính là Kỷ Linh Hàm.
“Ngươi cuối cùng chịu xuất hiện rồi, nói đi, chưởng môn đi đâu rồi?”
Cái này…..
Tình huống gì đây?
Hắn nào có biết trước đó sau khi hắn chạy mất, Kỷ Linh Hàm tưởng lầm là chưởng môn có chuyện cần, cũng nhanh chóng chạy đến chính điện.
Quay một vòng cũng chưa tìm thấy Khương Thành, còn đi tới động phủ của mấy đệ tử khác tìm.
Cái này không quan trọng, tất cả mọi người lục soát phạm vi mấy trăm dặm gần đó một lượt, thế nhưng phát hiện không thấy chưởng môn đâu.
Phi Tiên môn có thể có ngày hôm nay, đều nhờ vào một mình Thành ca cao siêu lôi kéo người khác.
Không thấy hắn chính là chuyện động trời.
Vả lại chưởng môn hắn đây mặc dù không quản việc nhiều lắm, nhưng đối với môn nhân tốt không chê vào đâu được, các đệ tử đều xem hắn như cha mẹ tái sinh vậy.
Biết chuyện không thấy hắn, một vài đệ tử khóc thành tiếng luôn rồi, thậm chí có người đề nghị muốn đi ra ngoài tìm hắn.
Manh mối duy nhất của Kỷ Linh Hàm chính là Lâm Ninh có thể biết tăm tích của chưởng môn.
“Lâm Ninh, chưởng môn đi đâu rồi?”
“Mau nói cho bọn ta biết, để bọn ta an tâm.”
Khường Thành biến thành Lâm Ninh rất là bất lực, bản chưởng môn đang ở trước mặt các ngươi đây, gấp cái gì?
Nhưng hắn không cách nào nói ra chân tướng sự thật, bằng không sở thích cải trang thành nữ sẽ thành sự thật mất.
Chỉ có thể cắn răng diễn tiếp.
“Chưởng môn nói hắn có việc gấp, xuất môn rồi.”
Kỷ Linh Hàm lập tức truy hỏi: “Hắn đi đâu rồi?”
“Ta cũng không rõ, hắn chỉ nói không cần lo lắng.”
“Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật?”
Người nói là Ngụy Miêu, đệ tử đời thứ ba
Lúc nhập môn, hắn là đệ tử đầu tiên được Khương Thành ban cho quà gặp mặt.
Từ ngày hôm đó, hắn lập lời thề vì chưởng môn lên núi đao xuống biển lửa, hiện tại tự nhiên cũng gấp gáp.
Đỗ Vũ là đệ tử đời thứ 3 không hùa theo nhưng cũng không bỏ qua
“Phải đó, Chưởng môn trước đây xuất môn sẽ triệu tập mọi người lại nói một tiếng, lần này sao lại chỉ nói một mình ngươi?”