Chương 92: Tiên nhân rất hữu dụng
“Xem ra các ngươi bình thường đều bỏ quên lời ta dạy bảo hết rồi!”
Lúc này đột nhiên trở mặt, mọi người cùng ngẩn tò te.
“Dạy bảo?”
Bình thường Chưởng môn có dạy gì à?
“Ta nói cả tám trăm hồi rồi, giữa các đồng môn phải tương thân tương ái, các ngươi cáo trạng ở sau lưng nhau như thế, còn ra thể thống gì nữa?”
Mọi người bị dạy dỗ đến choáng váng luôn rồi.
Ngầm suy nghĩ, tuy rằng giữa đồng môn tương thân tương ái rất đúng, nhưng trước đây hình như chưa từng nói câu này nhỉ.
Bọn họ nghĩ nát óc, nhớ lại thì hình như đều là cảnh tượng kinh sợ của Chưởng môn.
Ngoài ra, không còn gì khác.
“Lâm Ninh nhận lệnh của ta mà làm việc, chuyến này quá mức cấp bách, là ta dặn dò nàng ấy không được tiết lộ.”
“Về sau việc này chớ có nhắc lại, rõ chưa?”
Nếu như sau khi Lâm Ninh đi ra ngoài, mọi người còn không ngừng nhắc đến, vậy thì đến lúc đó có lẽ bị vạch trần rồi.
Đám người Cam Tử Nghĩa lập tức lớn tiếng hùa theo, nịnh nọt không ngừng.
“Vâng vân vâng, Chưởng môn dạy bảo quá đúng rồi ạ!”
Tần Sướng còn ở ngay tại chỗ lôi ra một cuốn sổ nhỏ, ghi chép cực nhanh.
“Lời của Chưởng môn, mọi người đều phải ghi chép lại giống ta thế này, nghe thấy chưa?”
Ngụy Miêu lớn tiếng nói: “Không cần Tần sư thúc ngươi nhắc nhở, lời của Chưởng môn ta đã sớm thuộc lòng, một chữ cũng không quên!”
Dưới cái nhìn của bọn họ, mặc dù lần trước Đan Thái được thưởng thăng cấp lên đại cảnh giới, cũng là bởi vì ngày thường tâng bốc Chưởng môn mạnh nhất.
Vì thế bây giờ đương nhiên là học theo răm rắp.
Thực ra lần trước Khương Thành sở dĩ chọn Đan Thái để thăng cấp, chỉ là vì hắn ta thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, nên quen mắt nhất thôi.
Tam Nhãn Hổ bên cạnh từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với việc tâng bốc khó chịu này, nhưng Mạc Trần được mở mang tầm mắt.
Thầm nghĩ, không lẽ mình sau này cũng phải nước chảy bèo trôi sao?
Dù sao cũng là tiên nhân, mất mặt quá rồi?
Vẫn là nên dè dặt một chút.
Khương Thành vốn dĩ cũng không phải giận thật, cho nên chỉ làm màu tí thôi.
“Được rồi được rồi, ta tới giới thiệu cho các ngươi một chút.”
“Vị này chính là Mạc Trần, Mạc trưởng lão, sau này hắn chính là người của Phi Tiên môn chúng ta.”
Tuy rằng gặp mặt lần đầu tiên, nhưng có Khương Thành giới thiệu, mọi người không chậm trễ chút nào mà nhanh chóng tiếp nhận vị trưởng lão mới này.
Nhao nhao tiến lên phía trước chào hỏi.
“Xin chào Mạc trưởng lão!”
“Mạc trưởng lão ngày trước là ở trong môn phái nào vậy?”
“Không biết Mạc trưởng lão là cảnh giới nào?”
Bọn họ phát hiện, trên người của Mạc trưởng lão này không có chút dao động linh khí nào.
Thật sự kì lạ, lẽ nào cũng giống Chưởng môn như vậy, cảnh giới quá cao nên không cảm nhận được sao?
“Mạc trưởng lão trước kia là tiên nhân thượng giới, chỉ là vô tình gặp đại nạn bị trọng thương, sau này các ngươi tôn trọng hắn một chút.”
Lời nói này đúng là khiến cho Mạc Trần cảm động không thể tả.
Nếu như Khương Thành nói Mạc trưởng lão đã bị hắn khống chế, thì hắn mất mặt lắm, mặt mũi của tiên nhân cũng không còn sót lại chút gì.
Nhìn từ phương diện này, Khương Thành là giữ lại thể diện cho hắn.
“Vậy mà lại là tiên nhân!!!”
Chúng đệ tử kinh hãi, tiên nhân cách xa bọn họ quá rồi.
“Trời ơi, tiên nhân sống sờ sờ đứng ngay trước mặt ta đấy!”
“Chưởng môn cũng quá thần thông quảng đại rồi nhỉ?”
“Ngươi quên rồi à, Chưởng môn chính là tiên nhân, có một tiên nhân đạo hữu thì có gì kì lạ sao?”
“Đúng đúng đúng, đây chắc chắn là do Chưởng môn mời tới rồi.”
Bọn họ đúng là rất dễ dàng tiếp nhận sự tồn tại của tiên nhân, điều này khiến cho Mạc Trần khó mà tin nổi.
Nếu như hắn xuất hiện ở tông môn khác, hơn nữa để ngồi vững thân phận tiên nhân, có thể trên dưới môn phái đó đều phải xảy ra địa chấn rồi.
“Sau này Mạc trưởng lão sẽ làm bản môn truyền công trưởng lão, các ngươi tu luyện có gì không biết, đều có thể hỏi hắn.”
Nhìn thấy Mạc trưởng lão mỉm cười gật đầu, đám học trò mừng rỡ như điên.
Vốn dĩ Phi Tiên môn có một thiếu sót lớn nhất, chính là không có thế hệ trước.
Mấy tháng trước, những trưởng lão như Kỷ Linh Hàm, La Viễn này cũng chỉ là đệ tử của người khác mà thôi, chung quy là tuổi còn trẻ,
Dù Khương Thành nhiều lần tạo ra kì tích, nhưng không có tác dụng cũng không dạy tu luyện.
Nhà có một người già như có một bảo tàng mà, kinh nghiệm của thế hệ trước vẫn rất quý báu.
Huống hồ ông cụ này còn là tiên nhân, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng thiết thực hơn nhiều rồi.
Bao gồm cả Kỷ Linh Hàm, có rất nhiều đệ tử vây lại, nhao nhao vấn an thỉnh giáo Mạc trưởng lão.
Nếu như là Mạc Trần của ngày trước, chắc chắn sẽ không để ý tới mấy người này.
Chỉ là giun dế ở hạ giới mà thôi, cũng xứng để hắn nhìn nhiều hơn sao?
Nhưng bây giờ trong lòng hắn muốn thể hiện một chút ở trước mặt Khương Thành, để cho hắn biết “tùy thân lão gia gia” có ích như nào, thế nên thái độ cũng trở nên hòa nhã dễ gần hơn.
Đối với vấn đề của các đệ tử, đó là hỏi gì đáp nấy.
Là tiên nhân, kinh nghiệm tu luyện phong phú vô cùng.
Các đệ tử gặp phải vấn đề khó khi tu luyện, hắn chỉ cần đôi lời là phá vỡ sương mù, khiến bọn họ như sớm mai bừng nắng hạ, được mở mang tầm nhìn.
Thậm chí có ba đệ tử ngồi xếp hàng tại chỗ tĩnh tọa, sắp đột phá rồi.
Trong chốc lát, tất cả môn đồ đều lộ ra ánh mắt sùng bái.
Ai nấy đều khen ngợi Mạc trưởng lão thật lợi hại, Mạc trưởng lão thật phi phàm. Dần dần, Mạc Trần còn thật sự hưởng thụ kiểu đãi ngộ này một chút.
Hắn từ trước cũng không thu nhận đồ đệ, cho dù là kết giao cùng người khác, gặp mặt đều là tiên nhân cùng cấp.
Vẫn thật sự chưa có ai tâng bốc hắn như thế.
Hắn không biết tại sao lại cảm thấy điều này thật ra cũng không tệ nhỉ.
Thôi được, đám đệ tử này là hàng ngũ chính thống “vị diện chi tử”, cùng bọn họ giữ gìn quan hệ, vốn là phạm vi nhiệm vụ của hắn.
Nghĩ tới đây, hắn càng tò mò, dần dần bắt đầu tiết lộ công pháp và bí kĩ cao cấp.
Nhìn thấy hắn được chào đón như thế, Thành ca có chút mất cân bằng.
Cái tên này tuy rằng rất hữu dụng, nhưng có thể sẽ cướp đi danh tiếng của mình.
Nghĩ một chút, hắn quyết định gọi Lâm Ninh, La Viễn, Đan Thái ba người này từ trong Toàn Cơ Đồ ra ngoài.
Công pháp của ba người kia vẫn là của Xích Nhật Tông, cấp bậc quá thấp, hiệu suất tu luyện cũng quá thấp.
Hiện tại có công pháp của Bát Vân điện bên kia, lại khiến Mạc Trần chỉ bảo một chút, sau đó thì vào tốc độ tu luyện có lẽ sẽ nhanh hơn một hai lần.
Ánh sáng chớp lên, bỗng xuất hiện bóng dáng của ba người.
Điều này khiến Mạc Trần ở đằng xa gần như giật mình.
Ba người xuất hiện không có dấu hiệu nào, trước đó cũng không có bất kì sóng linh lực nào cả, như là dịch chuyển không gian.
Phương pháp này có hơi quá cao siêu rồi nhỉ?
Quả nhiên không hổ là vị diện chi tử, sẽ có được nhiều kỳ trân dị bảo.
“Chưởng môn!”
“Chương môn ngươi chắc là nhớ bọn ta rồi.”
“Ta ở bên trong sắp ngột ngạt đến điên rồi.”
Trong lần rút thưởng sau khi tiêu diệt Bát Vân điện lần đó, còn lấy được một mảnh của Toàn Cơ Đồ.
Sau khi hai mảnh tàn trang hợp thành, tổng số người không chỉ có thể dung nạp được thành tám người, tốc độ dòng chảy thời gian cũng từ 1000 lần thành 2000 lần.
Mặc dù lần này mới đi vào mười mấy ngày, cũng tương đương hơn bảy mươi năm rồi.
Hiện tại trong ba người, La Viễn đã có Linh Đài nhất trọng, Đan Thái có Linh Đài nhị trọng.
Khi La Viễn đi vào là Phân Hồn nhất trọng, Đan Thái được Khương Thành thăng cấp cho một lần, lúc đi vào đã là Phân Hồn bát trọng, khởi đầu không giống nhau.
Và cuối cùng là Lâm Ninh, khi đi vào Phân Hồn nhất trọng, bây giờ đã là Linh Đài ngũ trọng rồi, còn cao hơn dự tính của Khương Thành.
Em gái này ở Linh Đài cảnh mỗi lần thăng lên một cảnh giới nhỏ, hệ thống đều sẽ thưởng năm vạn điểm tích phân.
Lần này một mình nàng đem về cho hắn gần ba mươi vạn điểm tích phân.
Bỏ ra công sức cuối cùng cũng thu hoạch được rồi, Thành ca mặt mày hớn hở.
Cách đó không xa, Kỷ Linh Hàm lại âm thầm bắt đầu nghi hoặc.
Nàng rõ ràng nhớ ban ngày “Lâm Ninh” không phải vẫn đi tới động phủ của mình à?
Lúc đó nàng nói Chưởng môn đưa nàng từ Toàn Cơ Đồ ra, sao bây giờ lại xuất hiện từ bên trong của Toàn Cơ Đồ?
Hơn nữa nhìn không giống dáng vẻ từng đi ra.