Chương 18: Có bản lĩnh, ngươi lại thêm một lần giá
"Hai nghìn một trăm linh thạch."
"Hai nghìn năm trăm linh thạch!"
Cố Trường Thanh vừa dứt lời, Mạc Hạo Bạch liền lên tiếng.
Cố Trường Thanh liếc nhìn Mạc Hạo Bạch và Đổng Yến đang ngồi cạnh hắn với vẻ mặt đắc ý.
*Hình như đang nói*: Ngươi không phải nhiều tiền lắm sao? Đến, tiếp tục!
Cố Trường Thanh không tiếp tục trả giá, mà hỏi thẳng:
"Ngươi đang ra mặt cho nàng sao?"
Mạc Hạo Bạch cười lạnh: "Đây là đấu giá, ai nhiều tiền người đó được. Đến, cứ việc thêm nữa đi, bản thiếu chủ không thiếu gì, chỉ là nhiều tiền thôi!"
"Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ, trên Hải Nguyệt đảo, không phải ai ngươi cũng có thể đắc tội."
"Có ta Mạc Hạo Bạch ở đây, ngươi có thể mua được một món đồ cũng xem như là bản lĩnh của ngươi."
"A."
Cố Trường Thanh cười, "leng keng", trường kiếm trong tay bỗng nhiên xuất hiện, chém về phía Mạc Hạo Bạch!
Kiếm quang chói lọi chiếu sáng nửa hội trường, trận pháp phù văn trong phòng đấu giá cũng điên cuồng lóe sáng.
Ầm — —
Vài tấm linh phù hộ thân dùng một lần trên người Mạc Hạo Bạch nổ tung. Hắn phản ứng kịp thời, thu tay lại, nếu không thì cánh tay hắn đã bị chặt đứt.
Dù vậy, Mạc Hạo Bạch vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh!
Mọi người trong phòng đấu giá đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ!
Không ai ngờ rằng Cố Trường Thanh lại dám trực tiếp ra tay trong phòng đấu giá!
Hơn nữa đối phương lại là Mạc Hạo Bạch, thiếu chủ của một trong năm gia tộc lớn của Hải Nguyệt đảo!
Cảm nhận được dư âm đáng sợ của kiếm khí, tất cả mọi người đều căng thẳng!
Người này, thật mạnh!
Cố Trường Thanh không ra đòn thứ hai.
Mà chỉ nhìn Mạc Hạo Bạch đang tái nhợt mặt mày, hoảng sợ.
"Ngươi rất nhiều tiền? Linh thạch của ngươi nhiều lắm sao?"
"Đến, có bản lĩnh, ngươi lại thêm một lần giá."
Cố Trường Thanh ngồi xuống, hắn đã hơi mất kiên nhẫn.
Sau đó, chỉ cần Mạc Hạo Bạch dám trả giá thêm một lần nữa, Cố Trường Thanh sẽ chém hắn!
Oanh — —
Tất cả những người tham gia đấu giá đều cảm thấy như sóng to gió lớn trong lòng.
*Ngươi có bản lĩnh thì tăng giá thêm một lần nữa!*
Một kiếm, cộng thêm câu nói đó, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự bá đạo của Cố Trường Thanh.
Cho dù ngươi là thiếu chủ của Mạc gia, ngươi dám trả giá, ta liền dám chém ngươi!
Còn Đổng Yến thì lúc này đang co rúm dưới đất, sợ hãi.
Kiếm khí của Cố Trường Thanh tuy không nhằm vào nàng, nhưng dư âm vẫn làm nàng sợ gần chết.
Nếu một kiếm đó không nhằm vào Mạc Hạo Bạch, mà là nàng Đổng Yến...
Đổng Yến không dám tưởng tượng, nàng không có nhiều linh phù hộ mệnh như Mạc Hạo Bạch.
Quá mất mặt.
Vừa nãy Mạc Hạo Bạch còn tuyên bố, có hắn ở đây, Cố Trường Thanh đừng hòng mua được bất cứ thứ gì.
Kết quả lập tức bị vả mặt.
Mất mặt quá đi!
Lâu lắm, Mạc Hạo Bạch mới hồi phục lại từ trạng thái hoảng sợ.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
Nhưng cũng không dám lên tiếng nửa lời.
Hắn không dám đánh bạc, đánh bạc với Cố Trường Thanh, hắn không dám!
Cố Trường Thanh nhìn hắn bộ dạng ấy, liền biết trong lòng hắn chắc chắn không phục, cười lạnh: "Ta tên Cố Trường Thanh, đến đây sẽ ở Hải Nguyệt đảo nghỉ ngơi một hai ngày, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội báo thù."
"Nhưng ta chỉ nói một câu, ngươi nếu giết không được ta, ta giết cả nhà ngươi."
Hoa — —
Cuồng!
Thật ngông cuồng!
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự cuồng ngạo gần như đến cực điểm của Cố Trường Thanh!
Lần này, hắn không chỉ uy hiếp Mạc Hạo Bạch, mà là trực tiếp uy hiếp Mạc gia, một trong ngũ đại bán vương gia tộc của Hải Nguyệt đảo!
Mọi người ở đây, cho dù là cường giả bán Vương, giờ phút này cũng có chút lo lắng.
Đây tuyệt đối là kẻ hung hãn!
Uy hiếp một trong năm đại gia tộc – Mạc gia, tại đây có mấy vị bán Vương tự hỏi cũng không có can đảm đó.
Mạc gia, đứng hàng thứ ba trong ngũ đại bán vương gia tộc, nắm giữ hai vị bán Vương tọa trấn!
Tiếp đó, tại cuộc đấu giá, Cố Trường Thanh muốn gì được nấy.
Từ sự việc trước đó, không chỉ Mạc Hạo Bạch không dám đấu giá với Cố Trường Thanh, những người khác cũng ít nhiều e ngại kẻ hung hãn này, vì vậy những thứ Cố Trường Thanh ra giá, hầu như không ai dám tranh.
Mạc Hạo Bạch và Đổng Yến sớm rời đi.
Mất mặt lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại đây.
Cuối cùng, thi hài Lang Vương mà Cố Trường Thanh mang đến đấu giá – răng, xương, da lông, nội tạng… – được bán với giá 13 vạn linh thạch.
Cố Trường Thanh rất hài lòng.
Về đến Mạc gia, Mạc Hạo Bạch lập tức tìm cha mình.
Hắn Mạc Hạo Bạch, khi nào từng chịu nhục nhã như vậy? Nếu không rửa sạch nỗi nhục này, hắn còn mặt mũi nào tồn tại trên Hải Nguyệt đảo?
Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt Mạc gia gia chủ lại hết sức bình tĩnh.
"Cha?"
Thấy cha mình không nói gì, điều này khác hẳn với dự đoán của Mạc Hạo Bạch, hắn nghi ngờ nhìn về phía Mạc gia chủ.
"Hạo Bạch, con không nhỏ rồi, là người thừa kế Mạc gia, nhưng con như thế này, làm sao ta yên tâm giao Mạc gia cho con?
Đừng suốt ngày chơi bời lêu lổng với những bạn bè xấu xa vô dụng đó."
A?
Mạc Hạo Bạch sững sờ, hắn không ngờ cha mình lại có thái độ như vậy.
Người đó uy hiếp không chỉ có hắn Mạc Hạo Bạch, mà còn là toàn bộ Mạc gia!
Đây liên quan đến thể diện của Mạc gia, nếu không lấy lại thể diện, uy nghiêm của Mạc gia ở đâu?
Người khác sẽ đối xử với Mạc gia như thế nào?
Một người tùy tiện cũng dám uy hiếp, dám khiêu khích Mạc gia?
Thấy Mạc Hạo Bạch vẫn còn vẻ mặt ngờ vực, Mạc gia chủ càng thêm thất vọng, đồng thời cũng tự trách mình những năm nay bận rộn việc tộc, lại có phần sơ sót trong việc giáo dục và bồi dưỡng Mạc Hạo Bạch.
"Sử dụng cái não của con mà suy nghĩ cho kỹ, hai mươi tuổi mà ít nhất là tu vi Kiếp cảnh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ, có thể bồi dưỡng ra thiên kiêu như vậy, làm sao có thể là thế lực tầm thường?"
"Thân ở Hải Nguyệt thành, lại dám uy hiếp Mạc gia ta!"
"Loại người này, đi tìm hắn gây sự? Con là ngại mạng mình không đủ dài sao?"
"Hay là mong muốn Mạc gia ta sớm ngày diệt vong?"
Mạc gia chủ vỗ vai Mạc Hạo Bạch.
"Hạo Bạch, với sự trưởng thành của con, với bộ dạng này của con, nếu Mạc gia giao vào tay con, chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ bị xóa tên khỏi hải vực này."
Mạc gia chủ rời đi, để lại Mạc Hạo Bạch ngơ ngác.
Sau những lời đó của Mạc gia chủ, Mạc Hạo Bạch bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhớ lại dáng vẻ ung dung tự tại của Cố Trường Thanh lúc ở phòng đấu giá, không khỏi run lên.
Dám uy hiếp hắn, uy hiếp toàn bộ Mạc gia ngay trên địa bàn của Mạc gia, chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, đối phương hoàn toàn không thèm để ý đến Mạc gia.
Thứ hai, đối phương là kẻ ngốc, đầu óc không được minh mẫn lắm.
Nhưng mà, một người ở độ tuổi hai mươi mà đã tu luyện đến cảnh giới Kiếp Nan, lại là kẻ ngốc sao?
Mạc Hạo Bạch đột nhiên nhận ra, mình thật sự quá ngu ngốc…