Chương 40: Cố Thanh Trần, bị chê
"Ngôn tỷ tỷ, người xem, ta vừa tìm được linh thảo, cho người!"
Cố Thanh Trần dùng đôi tay nhỏ nhắn, mũm mĩm, cầm mấy cây linh thảo mới nhổ lên từ bùn đất, đưa cho Ngôn Mộng Kỳ.
Từ khi hai người bước vào Tuyền Hoàng bí cảnh, đã qua vài canh giờ.
Nhờ Ngôn Mộng Kỳ luôn thận trọng, hết sức tránh những nơi có yêu thú, nên suốt mấy canh giờ, hai người hầu như không gặp phải yêu thú nào.
Trước khi vào Tuyền Hoàng bí cảnh, Ngôn Mộng Kỳ đã lập kế hoạch chu đáo.
Gặp yêu thú thì tránh, không cần thiết tranh chấp với bất kỳ tu sĩ nào.
Dù sao nàng chỉ có thực lực Chân Linh nhất trọng, cảnh giới này ở Tuyền Hoàng bí cảnh gần như là thấp nhất.
Tranh đoạt bảo vật, tranh giành di tích truyền thừa… không phải một tiểu tiểu Chân Linh nhất trọng như nàng có thể tham gia, mục tiêu của nàng chỉ là những dược thảo linh quả rải rác khắp Tuyền Hoàng bí cảnh.
Cả linh thảo sơ giai nàng cũng không chê, nếu may mắn tìm được vài loại dược thảo linh quả cao giai, thì việc tấn thăng vào nội môn sẽ có hi vọng.
"Tiểu Trần, những dược thảo này ngươi giữ lấy, không cần cho ta..."
Cố Thanh Trần có thần thức cường đại, số linh thảo hắn tìm được gấp nhiều lần Ngôn Mộng Kỳ, nhưng hắn không hứng thú với những linh thảo sơ giai này. Trừ vài quả linh quả hắn ăn mất, còn lại đều cho Ngôn Mộng Kỳ.
Suốt đoạn đường, Ngôn Mộng Kỳ rất quan tâm Cố Thanh Trần, như đối em trai ruột mình vậy, khiến Cố Thanh Trần càng thêm yêu mến nàng.
"Ta không muốn, đều cho tỷ tỷ."
Cố Thanh Trần lắc đầu. Những linh thảo này cấp bậc quá thấp, hắn không thèm. Bình thường Cố Trường Thanh cho hắn linh quả đều là tam giai, tứ giai, nên Cố Thanh Trần chẳng mấy để ý đến những linh thảo nhất giai, nhị giai này.
"Được rồi, ta thay ngươi giữ lại đã. Chờ ra khỏi đây, ta sẽ trả lại cho ngươi." Ngôn Mộng Kỳ thu lại linh thảo, rồi ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Cố Thanh Trần, nói: "Còn nữa, Tiểu Trần, tiếng ngươi… không nên lớn thế, biết không?"
"Tỷ tỷ thực lực thấp, nếu gọi đến yêu thú hoặc những tu sĩ xấu xa, chúng ta sẽ gặp rắc rối."
"A… ta biết rồi."
Cố Thanh Trần rất muốn nói mình không sợ, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ngôn Mộng Kỳ, hắn lại cúi đầu xuống, như đứa trẻ làm sai việc.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Vuốt vuốt đầu Cố Thanh Trần, nàng không trách mắng hắn, chỉ là đây là quy luật sinh tồn của người yếu.
"Ngôn tỷ tỷ, có người đến."
Cố Thanh Trần đang định rời đi cùng Ngôn Mộng Kỳ thì đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước bên phải.
Ở đó, hơn mười luồng khí tức đang nhanh chóng tiếp cận.
Ngôn Mộng Kỳ khẽ cau mày, nàng cũng cảm nhận được, vội kéo Cố Thanh Trần nấp sau một tảng đá lớn, che giấu khí tức.
"Ừm? Lam sư huynh? Lưu sư huynh?"
Nấp sau tảng đá, khi nhìn thấy người tới, Ngôn Mộng Kỳ giật mình, vẻ căng thẳng lập tức biến mất.
Những người đột nhiên xuất hiện này, Ngôn Mộng Kỳ đều nhận biết, đều là đệ tử Lãm Nguyệt cung, hơn nữa trong đó hai người, Lam sư huynh và Lưu sư huynh, là chân truyền đệ tử của Lãm Nguyệt cung, đều là Chân Linh thất trọng trở lên.
Thấy người tới là đồng môn, Ngôn Mộng Kỳ không giấu giếm nữa, trực tiếp dẫn Cố Thanh Trần đi ra khỏi tảng đá.
"Lam sư huynh, Lưu sư huynh!"
Mấy người kia cũng nhìn thấy Ngôn Mộng Kỳ, nhưng họ không nhận ra nàng.
Ngôn Mộng Kỳ chỉ là đệ tử ngoại môn Lãm Nguyệt cung, mà đệ tử ngoại môn Lãm Nguyệt cung thì vô số kể. Họ là chân truyền nội môn, không biết nàng cũng bình thường.
Nhưng nhìn thấy chữ "Nguyệt" thêu trên ngực Ngôn Mộng Kỳ, họ biết nàng là đồng môn, nên lập tức bỏ đi sự cảnh giác.
"Nguyên lai là sư muội ngoại môn, gặp rồi, vậy cùng đi thôi." Lam sư huynh mặc áo gấm, mỉm cười.
Rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Cố Thanh Trần bên cạnh Ngôn Mộng Kỳ, sững sờ.
"Hắn là ai?"
"Tiểu đệ đệ này là ta nhặt được trong bí cảnh…" Ngôn Mộng Kỳ nhanh chóng kể lại cho Lam sư huynh và những người khác về việc gặp gỡ và cùng đi với Cố Thanh Trần.
Nghe xong, Lam sư huynh không nói gì, nhưng Lưu sư huynh bên cạnh thì lên tiếng.
"Một đứa trẻ, mang theo chỉ là gánh nặng. Người không quen không biết với nó, bỏ đi đi. Người có thể đi cùng chúng ta, nhưng nó thì không." Lưu sư huynh liếc Cố Thanh Trần, rồi nhìn về phía Ngôn Mộng Kỳ, trách mắng: "Người thật là cả gan, đây là Tuyền Hoàng bí cảnh, nguy hiểm trùng trùng, không phải ở ngoài kia, mang theo đứa trẻ thế này, rất dễ hại chết người, hiểu không?"
Đột nhiên bị quấy rầy, Ngôn Mộng Kỳ có chút lúng túng.
“Đúng vậy a, sư muội, tranh thủ thời gian ném hắn đi, theo chúng ta!”
“Lưu sư huynh nói rất đúng, ngươi thiện lương, nhưng lại dùng nhầm chỗ.”
Không ít đệ tử Lãm Nguyệt cung ào ào phụ họa.
Lời của Lưu sư huynh tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật. Nơi này không phải ngoại giới, mang theo một đứa trẻ nhỏ, ngoài việc liên lụy chính mình, còn có thể làm gì?
Ngôn Mộng Kỳ cũng hiểu điều này, nhưng để nàng cứ thế mà bỏ Cố Thanh Trần, nàng… làm không được.
Cố Thanh Trần dường như nhận ra điều gì, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy Ngôn Mộng Kỳ, sợ nàng cũng bỏ rơi mình.
Tỷ tỷ không có ở đây, hiện giờ Ngôn Mộng Kỳ là chỗ dựa duy nhất của hắn.
Hành động đó khiến lòng Ngôn Mộng Kỳ càng thêm mềm nhũn.
“Lưu sư huynh, lời huynh nói ta đều hiểu, nhưng là… ta làm không được. Ta đây có không ít linh thảo đã hái được, đều cho các người, chỉ cần… chỉ cần Lưu sư huynh chịu để ta mang Tiểu Trần.”
“Thôi được, mang theo đi.” Lam sư huynh khoát tay áo, không nhận lấy linh thảo trong tay Ngôn Mộng Kỳ.
Lam sư huynh là người tốt bụng, trong môn phái được sư đệ sư muội kính trọng.
Đối mặt Ngôn Mộng Kỳ khổ sở van xin, hắn có chút mềm lòng.
Lưu sư huynh nhíu mày, lạnh hừ một tiếng, quay người rời đi: “Các ngươi muốn mang theo thì tùy, vậy thì đừng trách ta không cùng các ngươi đồng hành, ta không có tâm tư chơi trò người tốt với các ngươi.”
“Lưu sư huynh!”
Những đệ tử khác ào ào gọi.
“Muốn theo ta thì đuổi theo, không muốn thì cứ ở lại đây với Lam sư huynh tốt bụng của các ngươi.”
“Cái này…”
Hơn mười đệ tử Lãm Nguyệt cung nhìn Lưu sư huynh rời đi, lại nhìn Lam sư huynh, có chút khó xử.
“Lam sư huynh, xin lỗi…”
Một đệ tử trực tiếp đi theo.
“Lam sư huynh, ta…”
Tổng cộng mười hai người, bao gồm cả Lam sư huynh và Lưu sư huynh, trong đó bảy người đi theo Lưu sư huynh, chỉ có ba người ở lại.
Những đệ tử đi theo Lưu sư huynh, ngoài việc tán đồng lời nói của hắn, còn vì một lý do quan trọng hơn… thực lực của Lưu sư huynh mạnh hơn Lam sư huynh!
Lam sư huynh tuy có danh tiếng tốt trong Lãm Nguyệt cung, nhưng cảnh giới chỉ là Chân Linh thất trọng, còn Lưu sư huynh… lại là Chân Linh bát trọng đỉnh phong!
Trong Tuyền Hoàng bí cảnh nguy hiểm này, đương nhiên là đi theo Lưu sư huynh mạnh hơn, an toàn hơn.
“Các ngươi không đuổi theo?”
Lam sư huynh tự giễu cười, liếc nhìn ba người ở lại.
Ba người này thực lực không mạnh, khoảng Chân Linh nhất, nhị trọng, hai người là ngoại môn, một người là nội môn.
Trên mặt ba người đều hiện vẻ khổ sở.
“Chúng tôi muốn đi theo, nhưng Lưu sư huynh chưa chắc muốn. Trên đường đi, Lưu sư huynh tuy không nói rõ, nhưng thái độ đã tỏ rõ sự không hài lòng với ba người chúng tôi, đơn giản là… ngại chúng tôi thực lực yếu, cản trở.”
“Lưu sư huynh chỉ sợ sớm muốn bỏ rơi chúng tôi rồi, việc này chỉ là cớ để hắn bỏ rơi chúng tôi mà thôi.”
Lam sư huynh nhẹ gật đầu, ba đệ tử cũng không ngốc.
“Đi cùng ta, thực lực của ta không bằng Lưu sư huynh, nhưng ta cam đoan sẽ không bỏ rơi bất cứ sư đệ, sư muội nào đi theo ta.” Lam sư huynh mỉm cười, nói với Ngôn Mộng Kỳ:
“Sư muội cũng đi theo đi, mang theo tiểu tử kia.”
“Cảm ơn Lam sư huynh!”
Ngôn Mộng Kỳ xúc động nói.
Cứ như vậy, đội hai người ban đầu, nay đã trở thành đội sáu người…