Chương 05: Sư huynh, ngươi mau chạy đi!
Lâm Phong Miên lập tức bị đả kích, tinh thần sa sút hẳn đi.
"Còn là chết đi cho xong!"
"Ngươi không nên như vậy, miễn là còn sống liền có hi vọng. Tu tiên giới người, cảnh giới càng cao, thần thông càng khó lường, không chừng về sau có phương pháp bù đắp đấy!" Lạc Tuyết an ủi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lâm Phong Miên bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn Lạc Tuyết nói: "Trên tay ngươi khối Song Ngư Bội có phải khắc chữ Tuyết không?"
Lạc Tuyết hơi kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao biết?"
"Ta đoán thôi, dù sao nhiều người thích khắc chữ mà." Lâm Phong Miên qua loa đáp.
Hắn đã xác định Song Ngư Bội trên tay mình chính là Song Ngư Bội của Lạc Tuyết.
Nếu để Lạc Tuyết lưu lại lực lượng trong Song Ngư Bội, mình lại dẫn ra, chẳng phải tương đương với một pháp bảo tấn công?
Lâm Phong Miên ánh mắt sáng rực hỏi: "Lạc tiên tử, người có cách nào lưu lại một đạo lực lượng trong Song Ngư Bội không?"
"Là kiểu dùng thủ đoạn đặc biệt dẫn ra để tấn công hoặc hộ thân ấy?"
Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cái này được, Song Ngư Bội này lại còn có thể truyền lực lượng cho nhau nữa sao?"
"Thử xem sao, vạn nhất được thì sao?"
Lâm Phong Miên đương nhiên không thể nói thật.
Vạn nhất cô gái này biết Đạo Cung môn bị diệt, mình chết trong cấm khu, tâm lý sụp đổ thì sao?
Lạc Tuyết thấy Lâm Phong Miên vẻ mặt chờ mong, cũng không đành lòng từ chối, dù sao cũng không phiền phức gì.
"Được rồi, lát nữa về ta sẽ lưu lại một đạo linh lực trong ngọc bội, đến lúc ngươi dùng pháp quyết kích hoạt là được."
Lâm Phong Miên mừng rỡ, liền dặn dò: "Lực lượng này tồn tại càng lâu càng tốt, phòng ngừa tiêu tán."
Lạc Tuyết mơ màng gật đầu, rồi lại suy nghĩ một chút nói: "Nếu muốn duy trì lâu dài, lại muốn ngươi có thể kích hoạt, không cần tính đến uy lực, vậy thì dùng Ngưng Băng Kiếm Quyết."
Nàng làm cho Lâm Phong Miên xem một lần động tác kích hoạt pháp quyết, Lâm Phong Miên liền bắt chước, ghi nhớ kỹ càng.
Hắn lại cẩn thận diễn tập nhiều lần, liên tục xác nhận không vấn đề mới yên tâm.
Suy cho cùng, sơ suất có thể dẫn đến chết người.
Cảm thấy thời gian không còn nhiều, bên ngoài sắp đến lúc vào hang cọp.
Trước khi rời khỏi không gian này, Lâm Phong Miên vẫn không quên dặn dò: "Tiên tử, người đừng quên nha!"
"Biết rồi!"
Lạc Tuyết vừa buồn cười vừa tức giận, một kiếm vung qua người Lâm Phong Miên, cả không gian bắt đầu sụp đổ.
Nàng trở về mật thất bế quan của mình, nhìn Song Ngư Bội lại xuất hiện trên Trấn Uyên Kiếm, rơi vào trầm tư.
Hắn làm sao biết trên Song Ngư Bội của mình có khắc chữ Tuyết?
Lưu trữ linh lực ở đó, càng lâu càng tốt?
Nhưng nghĩ đến vẻ đáng thương của tên kia, nàng không nhịn được cười khúc khích.
"Không có điểm yếu sao, người đàn ông này?"
Nàng lắc đầu xua tan tạp niệm, rót vào Song Ngư Bội một đạo kiếm quyết, lại dùng nhiều loại bí pháp phong ấn lại.
Một bên khác, Lâm Phong Miên tỉnh dậy trên giường, lập tức lấy Song Ngư Bội trên ngực ra xem, quả nhiên khắc chữ Tuyết.
Nhưng khối Song Ngư Bội này nhìn không khác gì trước kia, khiến Lâm Phong Miên hơi lo lắng.
Chẳng lẽ thuật pháp mất hiệu lực theo thời gian?
Hắn nhanh chóng vận chuyển pháp quyết, Song Ngư Bội từ từ phát sáng, một luồng hơi lạnh tỏa ra.
Một cỗ sát khí lạnh lẽo tỏa ra, khiến Lâm Phong Miên lạnh buốt cả người, chung quanh băng giá, phòng ngưng kết một lớp băng sương.
Lâm Phong Miên ngừng pháp quyết, Song Ngư Bội mới từ từ tối lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng bảo trụ mạng nhỏ!
Hắn tự nhiên không thể đi cùng Liễu sư tỷ liều mạng, suy cho cùng, nếu giết nàng, chính mình cũng trốn không khỏi Hợp Hoan tông.
Nhưng mà có Song Ngư Bội này, hắn liền có thể hù dọa Liễu sư tỷ!
Đến giờ Hợi, cửa phòng Lâm Phong Miên đột nhiên bị gõ vang.
"Lâm sư huynh, Liễu Mị sư tỷ gọi người qua."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lâm Phong Miên không khỏi sững sờ, đó là giọng của Hạ Vân Khê.
Hắn đáp lại một tiếng, mở cửa phòng, ngoài cửa quả nhiên là Hạ Vân Khê dáng vẻ yêu kiều đứng đó.
Hạ Vân Khê mặc một thân váy dài màu xanh, tay nâng một ngọn đèn lồng màu cam, trong màn đêm giống như một đóa U Liên.
"Hạ sư muội?"
"Ừm, sư huynh, chúng ta đi thôi!"
Hạ Vân Khê thần sắc bình tĩnh, một bộ vẻ nghiêm túc, mang theo hắn chậm rãi đi về phía Hồng Loan phong.
Mọi người ở Thanh Cửu phong không khỏi đều nhìn Lâm Phong Miên với ánh mắt ngưỡng mộ, trong đó một tráng hán còn khinh miệt xì một tiếng: "Chết tiểu bạch kiểm!"
Đó là Vương Minh, một trong những kẻ đối đầu với Lâm Phong Miên ở Thanh Cửu phong.
Hắn có thiên tư không tệ, nhưng lại ghen ghét Lâm Phong Miên vì có tư chất hơn mình lại được ưu ái, nên không ít lần gây sự với hắn.
Nếu là trước đây, Lâm Phong Miên nhất định sẽ mắng lại vài câu, nhưng hôm nay hắn không thèm để ý tới hắn.
Hắn đầy bụng nghi hoặc theo Hạ Vân Khê xuống Thanh Cửu phong, trong lòng suy nghĩ miên man.
Thông thường, làm gì có việc Hạ Vân Khê lại đến đón mình chứ? Hôm nay có chuyện gì đây?
Hai ngày nay nàng đi đâu rồi?
Không lẽ là nàng bán mình, lại sợ mình trốn nên đặc biệt canh chừng mình?
Đi thẳng một đường, người xung quanh dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn hai người trên con đường tối đen.
Hạ Vân Khê nâng đèn đi trước, không quay đầu lại, đến gần ngã ba đường thì nàng đột nhiên chậm bước.
Giọng nói dễ nghe của nàng vang lên: "Sư huynh, người nghe ta nói, người dẫn người nhập môn là Tạ Ngọc Yến Tạ sư thúc, là một trong những Nguyên Anh trưởng lão của môn phái."
"Nhưng mà, nàng bế quan sinh tử hai năm trước, từ đó không còn tin tức, nghe nói đã mất rồi, cho nên...."
Lâm Phong Miên nghe vậy, lòng như chìm xuống đáy biển, cười khổ nói: "Nguyên lai là vậy, tạ sư muội đã nói rõ."
Không trách Liễu Mị đột nhiên muốn ra tay với mình, hoá ra là chỗ dựa của mình sụp đổ rồi!
Hắn tâm trạng nặng nề đi theo Hạ Vân Khê về phía trước, suy nghĩ xem nên đối phó với Liễu Mị ra sao.
Nhưng mà Hạ Vân Khê đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Phong Miên.
Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài đưa cho Lâm Phong Miên, cười nói: "Cho nên, sư huynh người hãy mau chạy đi."
"Đây là lệnh bài của sư tôn ta, con đường lớn phía trước thông thẳng đến sơn môn, cầm lệnh bài này người hẳn có thể ra ngoài."
Lâm Phong Miên nhìn tấm lệnh bài còn ấm nóng trong tay, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đang cầm đèn lồng, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi.
Hắn cầm lệnh bài, trầm giọng hỏi: "Ta trốn, vậy người thì sao?"
"Ta không sao, ta trời sinh mị cốt, sư tôn thương yêu ta nhất, lắm nhất cũng chỉ bị phạt nhẹ thôi." Hạ Vân Khê tươi cười rạng rỡ.
Lâm Phong Miên thở dài, nắm chặt lệnh bài trong tay, lâu không nói gì.
Cô gái ngốc này hai ngày nay hoá ra là đi trộm lệnh bài!
Tâm tính của nàng thế nào mà lại lớn lên được ở Hợp Hoan tông thế này?
Hắn nhét lệnh bài trở lại vào tay Hạ Vân Khê, bước nhanh về phía Hồng Loan phong.
"Sư muội, ta không muốn liên lụy người, ta tự mình có thể giải quyết việc này. Người mau trả lệnh bài lại đi!"
Hạ Vân Khê nhìn Lâm Phong Miên bước nhanh rời đi, liền đuổi theo: "Sư huynh! Người đừng đi, người sẽ chết!"
Lâm Phong Miên nhìn nàng, cười nói: "Sư muội, ta sẽ không chết!"