Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 122. Shock Toàn Tập Với: Vẫn Yêu Em!

Chương 122. Shock Toàn Tập Với: Vẫn Yêu Em!
Bà chủ của tiệm Livehouse Năm Tháng hát hai bài tình ca buồn tràn đầy cảm xúc xong thì rời khỏi sân khấu, nhường lại cho người khác lên thể hiện. Nhưng những người lên sân khấu tiếp sau đó toàn là những tài năng hát dở hiếm có.
Chẳng hạn như hai anh bạn đang biểu diễn trên sân khấu kia, hát bài Thổi Đi, Thổi Đi. Thổi thế nào mà cảm giác như thổi đến tít tận Siberia rồi mà vẫn còn làm ra dáng vẻ diễn xuất say sưa.
An Lương nhịn không được cũng phải thốt lên tiếng la ó!
“Xuỳ! Xuỳ! Xuỳ!”
Giữa hàng loạt tiếng la ó của mọi người, cuối cùng hai anh bạn kia cũng phải ngại ngùng bước xuống sân khấu.
Trần Tư Vũ nhìn An Lương, khiêu khích nói: “Anh cũng lên hát một bài chứ?”
An Lương cười đáp: “Hóa ra cô đến chỗ này là vì muốn nghe tôi hát?”
Tất nhiên Trần Tư Vũ không thể thừa nhận: “Tôi rất thích đến đây để thư giãn. Mỗi khi cảm thấy không chịu nổi áp lực, tôi sẽ đến đây nghe hát, nghe kể chuyện, sau đó vực dậy tinh thần của mình.”
Trước khi An Lương đáp lại, Trần Tư Vũ lại tiếp tục.
“Rèn luyện piano thực sự rất mệt mỏi. Tôi không thể nhìn thấy hy vọng hay tương lai nào” Trần Tư Vũ nhẹ nhàng nói.
“Mục tiêu lớn nhất của tôi là giành chiến thắng trong cuộc thi piano quốc tế Chopin, nhưng điều đó thật quá khó khăn. Hơn nữa, chơi piano thực sự cần năng khiếu. Có lẽ tài năng của tôi chỉ ở mức độ bình thường mà thôi!” Trần Tư Vũ thở dài.
“Đôi khi tôi cũng muốn bỏ cuộc giống như hầu hết các bạn cùng lớp, tìm một công việc liên quan đến piano sau khi tốt nghiệp. Chẳng hạn như làm việc trong một cơ sở đào tạo hoặc tự mình dạy học. Thực ra đều là những lựa chọn không tồi.”
Nói xong Trần Tư Vũ nhấp một ngụm nước cam ép.
“Vì vậy nên là m Dương Sư à, tôi đưa anh đến đây chỉ để chia sẻ cuộc sống của tôi với anh, không hề có ý định chọc ghẹo gì anh đâu.” Trần Tư Vũ giải thích.
An Lương khẽ gật đầu, vừa rồi chỉ là cậu thuận tiện nói đùa mà thôi.
“Cô đã từng hát ở đây chưa?” An Lương tò mò hỏi.
Trần Tư Vũ đáp lại chắc nịch: “Tất nhiên là rồi.”
“Vậy thì lại hát một bài đi nhỉ?” An Lương nhìn Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cười đồng ý: “Không vấn đề gì. Sau khi tôi hát xong thì anh cũng sẽ hát một bài chứ?”
“Được thôi!” An Lương làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội?
Xin nhớ rằng, cậu vừa đạt được kỹ năng ca hát chuyên nghiệp!
Trần Tư Vũ bước lên sân khấu LiveHouse, cô giao lưu ngắn gọn vài câu và chọn bài nhạc. Khi đoạn dạo đầu vang lên, An Lương nhận ra rằng mình chưa bao giờ nghe qua bài hát mà Trần Tư Vũ đang hát.
“...... Ngày sau nếu gặp lại anh, gặp lại anh lần nữa, xin anh hãy nói lời chào trước!”
“…... Nếu không gặp lại anh nữa, không gặp nữa, vẫn là chỉ muốn nói một câu chào thôi!”
Giọng hát của Trần Tư Vũ có xu hướng yếu dần đi, bài hát cô ấy đang hát mang cảm giác sầu thảm, An Lương nghe đến đó chợt nhớ ra rằng ngày mai mình sẽ trở về Thịnh Khánh.
Ngay lập tức cậu kiểm tra độ hảo cảm của Trần Tư Vũ dành cho cậu, quả nhiên đã phá vỡ mức quan trọng từ 79 thành 80!
Mối quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn một bước!
Dẫu sao thì Trần Tư Vũ đã tình nguyện đưa An Lương đến những nơi có kỉ niệm sâu sắc trong lòng mình để cùng nếm trải những cảm giác đã từng trải qua trong ký ức của cô. Giờ cô lại chia sẻ với anh đây chính là nơi cô tự chữa bệnh tâm lý của bản thân, điều này chứng tỏ cô thực sự có ấn tượng tốt với An Lương.
An Lương đột nhiên im lặng, trong lòng thầm thở dài, làm một người đàn ông tốt thật là khó quá mà. Nhưng cậu vẫn quyết định làm một người đàn ông tốt!
“Nghe thật tuyệt vời!”
“Hát tiếp đi!”
“Hát hay quá!”
Khách trong quán bar trở nên nhiệt tình hơn, có vẻ như họ rất tán thành Trần Tư Vũ, dù sao thì cô ấy vừa xinh đẹp lại hát hay nữa.
“Anh chàng ở bàn số 29, anh đã sẵn sàng lên sân khấu chưa?” Trần Tư Vũ nói qua micro.
Hầu hết khách hàng của tiệm Năm Tháng đều là khách quen và đều nhớ vị trí số bàn của tiệm. Ngay cả đối với khách hàng mới chưa quen biết thì họ vẫn đồng loạt theo thói quen hướng về vị trí số bàn để nhìn An Lương.
An Lương đứng dậy đi về phía sân khấu LiveHouse, từ hồi niên thiếu cậu đã vốn không hề tự ti, ngay cả khi bị mọi người nhìn chằm chằm vào cũng vẫn thản nhiên, thoải mái như thường.
Bước lên sân khấu, An Lương nhận lấy micro của Trần Tư Vũ đưa qua, cậu ghé vào micro nói: “Bạn cùng bàn 29, em vừa hát thật hay, lần sau nếu gặp lại em, tôi nhất định sẽ nói lời chào trước.”
Trần Tư Vũ đập nhẹ vào ngực An Lương, và quay trở lại bàn 29 với khuôn mặt đỏ bừng.
Trên sân khấu LiveHouse, An Lương đã trao đổi với các nhân viên về bài nhạc, sau vài lời trao đổi đơn giản, An Lương đã tìm thấy bài hát mình muốn hát trong danh sách bài hát.
“Time, it needs time”
Ngay khi đoạn dạo đầu vang lên, Trần Tư Vũ đã nghe thấy tên của bài hát thứ 410 này, tên của nó rất đơn giản và táo bạo: “Still Love You” (vẫn yêu em)
Hiện tại, An Lương đã có trình độ tiếng Anh thành thạo, cùng với kỹ năng ca hát nhập môn cấp chuyên nghiệp, đương nhiên cậu có thể biểu diễn tài năng!
Cùng với không khí đang càng ngày càng náo nhiệt nơi đây, giọng hát dịu dàng và từ tính của An Lương được truyền đi khắp quán bar LiveHouse. Cậu có kỹ năng ca hát nhập môn ở cấp độ chuyên nghiệp. Mặc dù có sự thiếu đầu tư về mặt cảm xúc nhất định, nhưng xét cho cùng cậu cũng không phải là người trong bài hát, như vậy cư nhiên cậu không thể bộc lộ tình cảm sâu nặng như lời bài ca.
Nhưng dù vậy, những khách hàng có mặt vẫn vỗ tay tán thưởng nhiệt tình, bởi vì An Lương hát rất hay, có khách hàng còn cảm thán trình độ ca hát của An Lương quá cao, không thua gì những người ca hát chuyên nghiệp.
“Cảm ơn người bạn ở bàn 29! Tôi rất vui khi được gặp em giữa biển người đông đúc! Xin chào!” An Lương vừa nói vừa nhìn về phía Trần Tư Vũ.
Lúc đi trở lại bàn 29, An Lương lén lút nhìn mức độ hảo cảm của Trần Tư Vũ, lúc nãy mới 80 điểm mà hiện tại đã lên cao tới 85 điểm.
Đàn ông có tài nghệ thì tán gái cũng thật đơn giản phải không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất