Chương 168. Không dùng thẻ được!
“Tôi đi trước đây, lát nữa có hẹn ăn cơm tối với Trần Tư Vũ rồi” An Lương nói: “À còn nữa, ngày mai tôi trở về Thịnh Khánh, lần sau có đến tôi sẽ mời Tiểu Cương ăn cơm”.
“Ừm!” Tiền Tiểu Cương đồng ý.
An Lương có hơi ngập ngừng, sau đó nói: “Còn một chuyện nữa, nếu tiền của Tiểu Cương để không không làm gì, cậu có thể bỏ tiền đó vào phía Công ty Đầu tư An Tâm, tỉ suất lợi nhuận mỗi năm ít nhất cũng 10%”.
Trước khi Tiền Tiểu Cương kịp trả lời, An Lương lại nói tiếp: “Cậu sẵn thông báo luôn cho Vân Hải Dương và Lý Tồn Viễn một chút”.
Ánh mắt của Tiền Tiểu Cương lóe lên, cậu ta trêu chọc nói: “Vân Hải Dương thì bỏ đi, cậu ta bây giờ lại trở thành tên khố rách áo ôm rồi!”.
“Hửm?” An Lương nghi hoặc.
Tổng lợi nhuận của Vân Hải Dương là 2,12 triệu, chiếc Porsche 911 Carrera đã qua sử dụng có giá 1,2 triệu, hẳn phải còn lại 900.000 mấy chứ?
Tiền Tiểu Cương nói rõ: “Còn không phải do cậu ta nhìn thấy chiếc Patek Philippe hơn 1 triệu tệ mà An Lương đeo trên tay sao, cậu ta đã mua một chiếc Rolex xanh lam có giá hơn 800.000 tệ, cộng thêm trước đó đã mời khách ăn cơm, tôi đoán cậu ta chỉ còn khoảng 50.000 - 60.000 tệ mà thôi?”
“Cậu không có hứng thú mua một chiếc đồng hồ sao?” An Lương hỏi ngược lại.
“Nghèo thì chơi xe, giàu thì chơi đồng hồ, tôi nghèo nên tôi chơi xe, cậu giàu thì cậu chơi đồng hồ.” Tiền Tiểu Cương nói đùa.
An Lương tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe 5270R-001 trên tay xuống, tặng luôn cho Tiền Tiểu Cương: “Tặng cậu, quà đáp lễ!”
“Đừng như vậy!” Tiền Tiểu Cương từ chối thẳng thừng: “Tôi thực sự không thích đồng hồ! Nếu tặng tôi một chiếc xe, tôi sẽ không nói nhiều mà nhận luôn, còn mấy cái món như đồng hồ, tôi đeo lên trông rất kỳ cục, không đùa đâu”.
An Lương nhìn thái độ không hề giả vờ của Tiền Tiểu Cương, cậu đành phải đeo lại chiếc đồng hồ: “Được thôi! Lần sau có cơ hội tôi dẫn cậu đi”.
“Ha ha, tôi chính là đang chờ đợi điều này, cảm ơn Anh Lương đã cho cơ hội.” Tiền Tiểu Cương nói rất thành thật, không mảy may giấu giếm mục đích của mình.
Sao An Lương lại không thể đoán ra được?
“Tôi đi trước đây!” An Lương vẫy tay, cậu thực sự rất thích tính cách thành thật này của Tiền Tiểu Cương, hơn nữa Tiền Tiểu Cương quả thật rất biết xử lý, chiếc xe này và chiếc xe mà cậu ta nói sẽ tặng An Lương, chi bằng nói là tặng cho Trần Tư Vũ.
Tiền Tiểu Cương rất rõ ràng trong việc tặng An Lương một chiếc Ferrari, An Lương hoàn toàn không để tâm lắm.
Dù gì trước đó An Lương cũng kiếm được hơn 40 triệu tệ, cậu có thể để tâm à?
Bản thân cậu không mua nổi Ferrari sao?
Lấy chiếc xe đó đem tặng cho Trần Tư Vũ, mới có thể khiến An Lương nhớ.
Tên trẻ trâu Tiền Tiểu Cương này quá thông minh!
An Lương lái chiếc Ferrari 812 SuperFast trở về Học viện m nhạc Quốc gia, khi vẫn chưa đến nơi, cậu đã nhận được cuộc gọi đến của Trần Tư Vũ, An Lương nghe máy thông qua Bluetooth trên xe.
“Đang lái xe à, tin nhắn wechat cũng không trả lời?” Trần Tư Vũ hỏi.
“Ừm, đang tranh thủ quay về, em kết thúc buổi tập đàn rồi sao?” An Lương hỏi ngược lại.
Trần Tư Vũ khẳng định: “Ừm, em tập đàn xong rồi, em qua quán Cá trước để giành chỗ, anh tự đến đi”.
“Ừm, cùng lắm là 15 phút nữa.” An Lương trả lời.
“Chú ý an toàn.” Trần Tư Vũ nhắc nhở.
Kết thúc cuộc gọi, An Lương phóng vèo vèo vừa nhanh vừa vững trong thành phố.
Ferrari 812 SuperFast có sự đối đãi rất đặc biệt, xe của An Lương toàn vượt qua xe của người khác, những người khác nhìn thấy An Lương mở đèn xi nhan, bọn họ lựa chọn nhường đường.
Lấy đá chọi đá?
Đó là chuyện không thể nào!
Hơn nữa đây là Đế Đô, kẹt xe thì vẫn kẹt xe, An Lương nói khoảng 15 phút, nhưng vẫn phải mất tầm 25 phút mới có thể dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời của Học viện m nhạc Quốc gia.
Khi An Lương bước đến quán cá là cũng đã sau 30 phút.
An Lương bước vào nhìn thấy Trần Tư Vũ, cũng nhìn thấy Tống Thiến, còn có Ninh Nhược Sương, vậy ra hai người kia là ăn ké?
“Ngại quá, đến trễ rồi!” An Lương ngồi vào vị trí bên cạnh Trần Tư Vũ, cậu oán trách: “Kẹt xe ở Đế Đô nghiêm trọng quá!”
Trần Tư Vũ vừa cười vừa trả lời: “Vừa nãy anh bảo 15 phút sẽ tới, em chẳng tin tí nào, thời điểm này, gần trường em chắc chắn sẽ kẹt xe”.
Tống Thiến tiếp lời: “Đây, chúng tôi mới đặt món lẩu cá tạp niêu đất, giống với căng tin thứ hai của Học viện Điện ảnh Truyền hình Quốc gia”.
An Lương sẵn tiện dùng hệ thống Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp để kiểm tra thông tin của Tống Thiến.
Tống Thiến:
Tuổi: 20
Chiều cao: 169cm
Cân nặng: 52kg
Nhan sắc: 80
Dáng người: 85
Đặc thù: 95
Thiện cảm: 69
Nhan sắc của Tống Thiến vừa đạt mức ‘ngàn dặm có một’, cũng không phải kiểu mà An Lương rung động, cô và Trần Tư Vũ sẽ không phát sinh mâu thuẫn bạn bè. Còn về Ninh Nhược Sương…
Chuyện này…
Cô ấy và Trần Tư Vũ không phải bạn thân sao?
Món ruột cá đang được đun trong nồi đất, phát ra âm thanh sôi trào ục ục ục, Trần Tư Vũ chủ động gắp cho An Lương một đống trứng cá.
“Anh thử trứng cá theo phong cách này đi.” Trần Tư Vũ nói.
Tống Thiến trả lời một cách chua chát: “Ăn thì ăn đàng hoàng đi! Ăn còn phải rắc thính cho nhau à?”
Ninh Nhược Sương không nói gì, cô đã bắt đầu ăn.
An Lương liên tục thử mấy món trứng cá theo phong cách lẩu cá tạp niêu đất, quả nhiên hương vị khác biệt hẳn so với phong cách xào, nhưng đáng tiếc là không nhận được tấm thẻ thưởng 【Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về】lần thứ hai.
Tuy nhiên nhận được rồi thì thế nào?
Theo như điều kiện sử dụng của thẻ ‘Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về’.
An Lương không thể dùng được!