Chương 274: Quyết đấu biểu diễn kỹ xảo!
Trong phòng quan sát của Công viên Ô tô Goldenport, nếu An Lương ở đây thì hẳn có thể nhận ra được người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng Versace kia chính là người đàn ông lần trước đã tiến tới bắt chuyện với Trần Tư Vũ ở sân bay.
Duyên phận sao?
“Đương nhiên là có nội tình rồi!” Vương Thụy hạ giọng: “Giả thiếu, anh có biết tình huống của Thịnh Khánh không?”
Giả Đức Văn nghi hoặc: “Tôi không quá hiểu về Thịnh Khánh.”
“Gần đây Thịnh Khánh thông qua một phương hướng phát triển tên là Kế hoạch phát triển Tây Thành, kế hoạch phát triển này tổng thể khoảng hai nghìn ức, trong đó có một công ty kiến trúc nhỏ không rõ danh tiếng tham gia vào.” Vương Thụy nói.
“Công ty kiến trúc nhỏ không rõ danh tiếng kia tên là công ty kiến trúc An Thịnh, vốn dĩ chỉ là một công ty con tài sản cấp ngàn vạn, sau đó hợp tác với tập đoàn Văn Đạt dần lớn tới công ty cấp năm ngàn vạn, hiện tại đã trực tiếp tham gia kế hoạch phát triển Tây Thành này.” Vương Thụy giải thích.
Về chuyện công ty kiến trúc An Thịnh trúng thầu kế hoạch phát triển Tây Thành kỳ thật người để ý ở Đế Đô đã sớm phát hiện ra.
Dù sao nhà họ Vân, nhà họ Tiền, còn có nhà họ Lý cùng thúc đẩy sao có thể không có ai quan tâm được?
Giả Đức Văn giật mình nói: “Cho nên người kia chính là người của công ty kiến trúc An Thịnh?”
“Tên đó là con trai của ông chủ công ty kiến trúc An Thịnh. Chiếu theo phân tích của chúng tôi, công ty kiến trúc An Thịnh là găng tay trắng của ba nhà Vân, Tiền, Lý, nhà họ Vân rất có thế lực ở Thịnh Khánh, nhà họ Lý cung cấp sức mạnh của Đế Đô, nhà họ Tiền cung cấp tài nguyên có liên quan.” Vương Thụy giải thích.
Cái gọi là găng tay trắng kỳ thật là một cách nói văn minh, trên thực tế là chỉ con rối mà thôi.
Nhưng công ty kiến trúc An Thịnh là con rối sao?
Đương nhiên không phải!
“Cho nên người này là chịu tội thay?” Giả Đức Văn có chút chờ mong nói, anh ta đã nhìn thấy Trần Tư Vũ.
Từ ngày hôm qua gặp Trần Tư Vũ ở sân bay, Giả Đức Văn cảm thấy hình như bản thân đã yêu, còn là loại nhất kiến chung tình. Anh ta cảm thấy bản thân thật sự yêu Trần Tư Vũ.
Nếu công ty kiến trúc An Thịnh là găng tay trắng của ba nhà, An Lương là người chịu tội thay của ba nhà, vậy thì anh ta còn có cơ hội đoạt lấy Trần Tư Vũ.
“Đương nhiên!” Vương Thụy tiếp tục nói: “Nếu không anh cho là cái tên Tiền Tiểu Cương kia đến Ferrari 812 SuperFast cũng cho tên kia mượn không?”
“Hử?” Giả Đức Văn sửng sốt: “Đợi đã, chiếc Ferrari 812 SuperFast kia là của Tiền Tiểu Cương?”
“Đây cũng đâu phải chuyện khó tra gì?” Vương Thụy đáp.
Giả Đức Văn gửi đi tin tức này trên wechat, tuy rằng Giả Đức Văn không phải người Đế Đô, anh ta đến từ Tây Sơn, nhưng anh ta cũng có mạch quan hệ không tồi ở Đế Đô, chỉ là điều tra một cái biển số xe thuộc sở hữu của ai vẫn là chuyện khá đơn giản.
Một lát sau, Giả Đức Văn nhận được tình huống phản hồi, sau khi xem xét lập tức đáp: “Quả nhiên là của Tiền Tiểu Cương! Hóa ra anh bị lừa rồi!”
Trước đó khi ở sân bay, Trần Tư Vũ nói cho Giả Đức Văn biết, chiếc Ferrari 812 SuperFast kia là bạn trai tặng, Giả Đức Văn còn cảm thán rốt cuộc là bạn trai thần tiên gì.
Hiện tại trông có vẻ là bị lừa nhỉ?
'Cho nên là gấu trúc ngốc nghếch sao?' Giả Đức Văn bỗng nhiên suy nghĩ.
'Phải tìm cơ hội vạch trần tên này!' Giả Đức Văn lại nảy ra một suy nghĩ khác. Trước đó anh ta đã phát hiện An Lương mặc một thân hàng hiệu, nhưng cách ăn mặc của Trần Tư Vũ lại rất đơn giản.
Hơn nữa lúc này đã xác định được chủ của chiếc xe Ferrari 812 SuperFast thật sự là Tiền Tiểu Cương, anh ta nhận định An Lương là tên keo kiệt, bạn gái xinh đẹp như vậy cũng luyến tiếc che chở sao?
Vậy thì để anh ta đi!
Vương Thụy nghe thấy lý do thoái thác của Giả Đức Văn, cái miệng của gã thiếu chút nữa giống như nở nụ cười. Tuy rằng ngoại hiệu của Vương Thụy là 'Vương Nhị Cẩu', nghe ra vô cùng bình thường, thậm chí có chút vẻ ti tiện, nhưng thật sự cho rằng Vương Thụy không có bản lĩnh?
Vậy chờ bị Vương Thụy bán còn phải hỗ trợ đếm tiền đi!
“Anh Vương, tôi cảm thấy người anh em kia thật thảm, chúng ta nghĩ cách làm quen với anh ta một chút, khi nãy Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương không nể mặt mũi, chúng ta chữa cho bọn họ sáng mắt là được!” Giả Đức Văn đề nghị.
Đề nghị này trông qua là tìm lại mặt mũi cho Vương Thụy!
Nhưng Vương Thụy liếc mắt đã nhìn thấu được ý nghĩ của Giả Đức Văn, gã còn không biết Giả Đức Văn là ai sao?
Khi Giả Đức Văn đề nghị đến phòng quan sát nhìn, gã đã cảm thấy có vấn đề, hiện tại thấy được Trần Tư Vũ rồi, sao gã có thể không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Dù sao Giả Đức Văn cũng là sừng già thôi!
Vương Thụy thuận theo suy nghĩ của Giả Đức Văn mà nói: “Không thành vấn đề, đợi bọn họ bão xe xong, chúng ta lén đi theo bọn họ, sau đó bắt lấy cơ hội làm quen ông chủ nhỏ của công ty kiến trúc An Thịnh một chút, tốt nhất là nghĩ cách làm rối việc công ty kiến trúc An Thịnh tiến vào kế hoạch phát triển Tây Thành đi.”
“Ha ha ha, nếu chúng ta quấy nhiễu khiến việc này thất bại, vậy thì ba nhà sẽ bị tức chết nhỉ?” Giả Đức Văn cũng bắt kịp suy nghĩ của Vương Thụy.
Hai người này có thể nói đều là diễn viên lão làng.
Thế nhưng kỹ thuật của Vương Thụy cao hơn một bậc, mục tiêu của Giả Đức Văn rất rõ ràng, cho nên đã bị Vương Thụy nhìn ra, vậy nên Vương Thụy cố ý nói ra kế hoạch phát triển Tây Thành, hơn nữa còn cố ý nói công ty kiến trúc An Thịnh là găng tay trắng.
Còn về Giả Đức Văn có thể làm được đến bước nào?
Vậy thì chẳng có liên quan gì đến Vương Thụy cả!
Vương Thụy chỉ là ghê tởm Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương một chút mà thôi, khi nãy hai người đó khiến gã mất hết mặt mũi, hiện giờ có cơ hội như vậy đương nhiên phải trả thù lại. Có oán báo oán, có thù báo thù, ân oán giữa hai bên chỉ mới đó đã liên lụy nhiều phương, oan gia cũ khó giải.