Chương 307: Túi xách trị bách bệnh?
Trong cửa hàng Louis Vuitton, An Lương đang dò hỏi: “Dì, dì cảm thấy mua mẫu cổ điển được không, hay là mẫu da thuộc?”
Mẫu cổ điển đương nhiên là phiên bản kiểu vải bạt của Monogram, hình tượng cổ điển nhất chính là nền thâm của cây cọ, lại thêm họa tiết của logo Monogram.
Lưu Linh đáp lại: “Dì cảm thấy mẫu cổ điển thích hợp hơn. Dựa theo nghề của mẹ cháu là kế toán, thường ngày bà ấy hẳn cần xử lý tài liệu dạng văn bản, cho nên bà ấy cần túi lớn một chút, hơn nữa rắn chắc thì dùng bền.”
Đúng là ngày thường Tôn Hà sẽ xử lý một số hóa đơn, sổ sách tài vụ gì đó.
“Có lý!” An Lương khẳng định, cho thấy Lưu Linh rất có công đề cử.
Dựa theo phong cách ấy, dưới sự phối hợp của Lưu Linh, An Lương và Lưu Linh cùng chọn túi cỡ vừa mẫu cổ điển NeverFull series 04, bởi vì kích thước trung bình đã thừa chỗ chứa giấy khổ A4 rồi.
Mẫu cổ điển của Louis Vuitton có giá cả phải chăng hơn, theo ý kiến của Lưu Linh, An Lương lựa chọn phiên bản bàn cờ trắng, bởi vì bàn cờ trắng trông có vẻ trẻ trung hơn, giá cũng chỉ có 11700 tệ.
An Lương cân nhắc có phải lợi quá rồi không?
Tuy câu này nghe không giống tiếng người, nhưng An Lương là sinh ra đã là người chiến thắng, nói ra những lời này cũng không có gì sai đúng không?
“Dì, cháu muốn chọn thêm một chiếc nữa như ví tiền gì đó, dì có ý kiến gì không?” An Lương đưa ra yêu cầu của mình.
???
Lưu Linh tỏ vẻ mình có rất nhiều dấu chấm hỏi, ban đầu bà đã đánh giá rất cao hoàn cảnh gia đình An Lương, nhưng bây giờ thoạt nhìn dường như càng cao hơn nữa?
“Nếu mua thêm một túi nữa, hơn nữa còn dùng hằng ngày trong văn phòng làm việc thì có thể chọn một cặp công văn cho nữ, màu nâu sẫm cổ điển của dòng OnTheGo không tồi, chỉ là giá hơi cao một chút.” Lưu Linh nói lên ý kiến của mình.
Giá của một chiếc cặp cỡ vừa của dòng OnTheGo là hai vạn tệ, từ phúc hậu Louis Vuitton biến thành không phúc hậu Louis Vuitton.
Nhưng giá cả chênh lệch cao giữa một vạn hay hai vạn có được An Lương đặt trong mắt không?
Đương nhiên là không!
“Đúng rồi, không biết dì làm nghề gì?” An Lương thuận miệng dò hỏi.
Lưu Linh không giấu giếm: “Dì làm việc ở ngân hàng.”
An Lương thuận miệng đáp lại: “Ngân hàng khá tốt, cũng ổn định, hơn nữa tiền lời không tồi.”
Trong mắt Lưu Linh hiện lên một tia bất đắc dĩ nhưng rất nhanh đã sửa sang lại cảm xúc, bà không đáp lại đề tài này: “Còn cần chọn một cái ví nữa không?”
“Ngay cả khi có ví thì bây giờ cơ hội dùng ví tiền cũng rất ít.” An Lương giải thích: “Cảm ơn dì đã tư vấn. Đúng rồi, dì có thích chiếc túi nào không?”
Thật ra Lưu Linh đã nhìn thấu kỹ xảo tặng quà của An Lương rồi, nhưng dường như kỹ xảo tặng quà chỉ là cho người ta bậc thang đi xuống mà thôi, váy trên người bà cũng do An Lương đưa, tuy rằng là tặng cho Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan lại tặng cho bà, nhưng mà không phải là An Lương mua sao?
Cho nên đối mặt với câu hỏi của An Lương , Lưu Linh hơi im lặng một chút rồi mới đáp lại: “Cá nhân dì thích túi đeo vai một bên hơn, càng thích hợp để ra phố hằng ngày.”
Trải qua khoảng mười phút chọn lựa, cuối cùng Lưu Linh cũng chọn túi đeo vai của người đưa thư mẫu cổ điển nhất của Pochette, giá cả tương đối rẻ, chỉ có 14900 tệ.
Giá của ba chiếc túi lên tới 46600 tệ, lúc tính tiền An Lương thuận tay cầm một cái móc khóa của dòng Dauphine Dragonne, một cái móc khóa là 3650 tệ.
Chỉ có thể nói nhãn hiệu cao cấp cũng không thân thiện với người thường!
Tổng cộng là 50250 tệ, An Lương trực tiếp quét thẻ, sau đó chọn sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm Sơ cấp.
Tinh!
'Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm Sơ cấp được sử dụng thành công, chúc mừng ký chủ đạt được hoàn tiền gấp 3 lần.’
Bởi vì giới hạn cao nhất là năm vạn, mức tiêu thụ 50250 tự động bị Thẻ Hoàn Tiền Mua Sắm Sơ cấp hạn chế lại ở mức năm vạn, cho nên An Lương được mười lăm vạn tiền thưởng.
Tuy số tiền này không nhiều lắm nhưng thật sự rất hời!
Một đống thao tác, nhận lấy ba cái túi cùng một cái móc khóa, lại còn kiếm lời được mười vạn, cảm giác như vậy không phải rất sảng khoái sao?
An Lương đưa móc khóa cho Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, cái này cho cậu chơi.”
Lý Tịch Nhan cũng không khách khí nhận lấy, cô đáp lại: “Vừa lúc cần móc chìa khóa phòng ngủ.”
“Dì, chúng ta đi dạo tiếp không?” An Lương thuận miệng hỏi.
Lưu Linh không từ chối.
An Lương cầm hai chiếc túi tặng cho Tôn Hà giao cho nhân viên cửa hàng Louis Vuitton, yêu cầu đưa đến khách sạn Hoàng Đình Holiday, còn về phần chiếc túi kia của Lưu Linh thì sao?
Đương nhiên là để Lưu Linh tự xách, còn cần An Lương xách theo à?
Lúc nam nữ đi dạo phố, chuyện nhà gái làm là mua, nhà trai là xách đồ, chẳng lẽ trong lòng không biết?
Ba người đi ra khỏi cửa hàng Louis Vuitton, trên vai Lưu Linh đeo một chiếc túi cổ điển Lý Tịch Nhan đang chơi với móc khóa, cô châm chọc nói: “Một cái móc khóa thế mà lại tới 3650 tệ, không hổ là Louis Vuitton lừa người ta!”
An Lương chỉ vào Hermes: “Cái kia mới lừa người! Thủ đoạn nhà bọn họ còn ghê gớm hơn, nếu muốn mua sắm túi Birkin phiên bản giới hạn, đặc biệt là Himalayan Crocodile Birkin, các loại hàng bán kèm còn lừa chết người hơn.”
Đồ bán kèm của Hermes cũng không phải chỉ đơn giản là bán kèm, có biết bộ đồ ăn của Hermes không?
Vừa đắt vừa kém!
Một mâm đồ ăn tới một vạn, một chén salad hoa quả tận năm sáu vạn, một ly súc miệng mà tới hai vạn, tin nổi không?
Quan trọng hơn là tại sao đồ sứ của Hermes dễ dàng bị đồ sứ trong nước đánh bại?
Cái này đúng là sỉ nhục IQ người ta!
Nếu không tại sao lại yêu cầu bán kèm?