Chương 311: Đêm khuya thổ lộ tình cảm, nói ra chân tướng
Gần đại học Phúc Đán, cổng khách sạn New Season.
“Cháu tiễn mọi người lên nhé?” An Lương huơ huơ túi mua sắm, tất cả đều của Gucci, là năm bộ quần áo mà An Lương mua cho Lý Tịch Nhan.
“Không cần, dì với Tịch Nhan có thể xách lên được.” Lưu Linh đáp lại.
An Lương gật đầu, chỉ có năm bộ quần áo thôi, có thể nặng đến mấy được chứ?
Tay trái của cậu lấy bớt hai túi mua sắm từ tay phải, sau đó đưa ba cái túi mua sắm cho Lý Tịch Nhan, để cho Lý Tịch Nhan cầm nhiều túi hơn, nhằm thể hiện sự tôn trọng với bề trên.
Sau đó đưa hai cái túi mua sắm còn lại cho Lưu Linh, lúc cậu giao túi cho Lưu Linh, chuyện tay chạm tay đã xảy ra.
May mắn là đang lúc đêm khuya, cảnh vật xung quanh tối mờ.
Kể cả Lý Tịch Nhan cũng không nhìn thấy.
An Lương bày tỏ chuyện này tuyệt đối là ngoài ý muốn!
Trong giao tiếp thân thể, không phải việc tay chạm tay với khác phái nằm trong “Hai mươi tư điều không nên làm” ư?
Nếu không thì sao tài xế lễ tân lại muốn đưa túi mua sắm cho An Lương?
Bởi vì trong việc huấn luyện lễ nghi của tài xế lễ tân có nhắc nhở đặc biệt về điều này.
An Lương nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Linh vẫn bình thường, cậu lặng lẽ thở dài đầy nhẹ nhõm. Xem ra chỉ là tình huống thường gặp mà thôi, dù sao cũng là ngoài ý muốn, chắc không phải vấn đề lớn gì nhỉ?
“Tịch Nhan, dì, ngày mai gặp nhé.” An Lương vẫy tay nói.
Lý Tịch Nhan cũng vẫy tay lại đầy lưu luyến: “Ngày mai gặp.”
Lưu Linh chỉ gật đầu thật khẽ.
Sau khi đưa Lưu Linh và Lý Tịch Nhan lên trên, An Lương mới bảo tài xế đưa về khách sạn Hoàng Đình Holiday, hai khách sạn cách nhau rất gần, thời gian lái xe chỉ khoảng ba phút.
Trước khi bước xuống xe, An Lương nói: “Hôm nay làm phiền bác tài rồi, bác tài có mã QR không?”
Tài xế ân cần vội trước vội sau cả một ngày, không phải là vì để có thêm chút tiền boa sao?
“Cảm ơn cậu An.” Tài xế đã sớm có chuẩn bị, lấy một tấm thẻ QR bằng nhựa được in sẵn ra, An Lương quét mã xong thì chuyển qua 888 đồng.
Tài xế nhìn số tiền, ông lại nói với sự biết ơn: “Cảm ơn cậu An.”
“Đừng khách sáo, chờ đến ngày mai lại tiếp tục chọn chú.” An Lương bảo.
“Quá tốt rồi, sáu giờ sáng ngày mai tôi đến đây chờ cậu An.” Tài xế vội vàng tỏ thái độ.
An Lương nở nụ cười: “Không cần sớm như vậy đâu, buổi sáng chúng ta đi một chuyến đến Patek Philippe, nhân tiện tìm một trường dạy lái xe ở gần đại học Phúc Đán.”
“Được, bảy giờ tôi đến chờ cậu An.” Tài xế nói khách sáo.
An Lương không nói gì thêm nữa, cậu gật đầu đáp lại: “Ừm, ngày mai tôi sẽ liên lạc với chú.”
Bên trong khách sạn New Season, Lưu Linh và Lý Tịch Nhan đặt trước phòng có giường đôi chứ không phải phòng tiêu chuẩn, tình cảm của hai mẹ con tốt vô cùng, hơn nữa đều là phụ nữ, đương nhiên có thể ngủ cùng với nhau.
Nếu là con trai thì sao?
Hình như phòng tiêu chuẩn vẫn phù hợp hơn nhỉ?
“Tịch Nhan, mẹ có chuyện này muốn nói với con.” Lưu Linh bắt chuyện với Lý Tịch Nhan.
Lý Tịch Nhan đang rửa mặt, cô đáp lại: “Ôi trời, con biết rồi, mẹ, chuyện của con với An Lương, con tự biết cách xử lý.”
Lý Tịch Nhan nghĩ rằng Lưu Linh muốn nói đến chuyện của cô với An Lương, để cô không phải chịu thiệt thòi.
Nhưng hôm nay bầu không khí lãng mạn mà anh Lương xây dựng thật sự quá tốt đẹp, nếu như không có Lưu Linh ở đấy, Lý Tịch Nhan không biết liệu bản thân có chống cự được sự dịu dàng của An Lương hay không.
Có lẽ là không thể nhỉ?
Dù sao thì việc xem một màn máy bay không người lái biểu diễn xuất sắc như thế, có bao nhiêu người có được cơ hội này, hơn nữa còn có thể chống cự được đây?
“Mẹ không nói đến chuyện này.” Lưu Linh đáp.
“Vậy là chuyện gì ạ?” Lý Tịch Nhan hỏi.
Lưu Linh thở dài: “Chuyện về bố của con.”
“Bố làm sao ạ?” Lý Tịch Nhan thắc mắc.
“Con còn nhớ không, từ lúc con bắt đầu học trung học thì bố con thường xuyên đi công tác?” Lưu Linh hỏi.
Lý Tịch Nhan tự nhiên có cảm giác không lành, cô rửa mặt thật nhanh, đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía Lưu Linh.
“Mẹ, cuối cùng thì mẹ muốn nói chuyện gì?”
“Mẹ và bố con đã ly hôn lâu rồi!” Lưu Linh đáp lại.
Hả?
Lý Tịch Nhan ngỡ ngàng nhìn Lưu Linh.
“Con cẩn thận nhớ lại đi, trong toàn bộ thời gian con học trung học, con gặp được bố con bao nhiêu lần?” Lưu Linh hỏi.
Lý Tịch Nhan lập tức ngây ngẩn!
Dường như quả thật không nhiều lần lắm nhỉ?
Điều quan trọng nhất là, Lý Tịch Nhan cuối cùng cũng hiểu được vì sao lúc cô đang thi đại học, ba cô cũng vì cái gọi là “đi công tác” mà trong toàn bộ quá trình thi cô đều không thấy mặt ông.
Không phải!
Phải là từ trước khi thi đại học đến bây giờ đã học đại học được một tháng, cô vẫn không hề gặp bố như trước.
“Mẹ, mẹ nói thật đấy à?” Lý Tịch Nhan khó tin mà hỏi.
Lưu Linh gật đầu khẳng định: “Thật.”
“Tại sao?” Lý Tịch Nhan bất ngờ, hỏi: “Tại sao bố với mẹ lại ly hôn?”
“Ông ta nuôi kẻ thứ ba ở bên ngoài, bị mẹ phát hiện ra.” Lưu Linh vừa nói vừa đưa điện thoại di động cho Lý Tịch Nhan.
Trong điện thoại trên tay Lưu Linh có ảnh chụp chung của bố cô với một người phụ nữ khác, hơn nữa còn có một số đoạn nói chuyện được ghi âm lại, hoàn toàn là chứng cứ cho việc bố cô nuôi kẻ thứ ba ở bên ngoài.
Nhưng Lý Tịch Nhan tỏ vẻ không thể hiểu được, sao kẻ thứ ba mà bố cô nuôi còn kém xa vạn dặm so với mẹ cô vậy?
Nếu dùng quan hệ giữa người với người của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng để đưa ra đánh giá thì kẻ thứ ba mà bố của Lý Tịch Nhan ngoại tình chỉ có 69 điểm về giá trị nhan sắc, còn lâu mới bằng Lưu Linh 92 điểm.
“Người phụ nữ này xấu như vậy, có phải là có hiểu lầm gì hay không?” Lý Tịch Nhan do dự hỏi, cô nghe đoạn ghi âm cuộc trò chuyện, là do bố cô và Lưu Linh cùng ghi âm.
Bố cô thừa nhận rất thẳng thắn!
“Không có hiểu lầm.” Lưu Linh đáp lại cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng Lý Tịch Nhan vẫn không thể hiểu nổi, chẳng lẽ thẩm mỹ giữa nam và nữ lại khác biệt to lớn như vậy sao?
Nếu An Lương biết được chuyện này, cậu sẽ nói với Lý Tịch Nhan, có vài người có thói như chó vậy, cho dù thoạt trông như một đống phân, chỉ cần gã chưa từng ăn thử thì gã cũng sẽ lập tức muốn nếm thử hương vị!