Chương 338: Nhanh thôi, nhanh thôi!
Gần sáu giờ, An Lương vuốt mặt đi vào cửa Học Viện m Nhạc Quốc Gia, bởi vì nhân viên an ninh nhớ kỹ cậu.
Hmmm...
Đến cuối cùng thì chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
An Lương lái Gust vào bãi đậu xe ngoài trời dừng xe bên cạnh phiên bản Thunder Edition M8 của Trần Tư Vũ, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ lập tức gọi lại, An Lương thuận tay bấm nghe.
“Nè, anh đã tới chưa?” Trần Tư Vũ nói trước.
“Ừm, anh mới tới, đang ở bãi đậu xe, bên cạnh xe của em.” An Lương đáp lại.
Trần Tư Vũ giải thích: “Tụi em đang ở trong con hẻm nhỏ phía sau trường học. Anh đi vào bên trong đi, đi thẳng đến cuối, bên trái là tiệm sơn móng tay Tử Đằng La, em và Thiến Thiến, còn có Sương Sương đều ở đó.”
“Ừ, được rồi, để anh tới.” Khi An Lương nghe tới Ninh Nhược Sương trong lòng hơi rung động.
Cậu vốn cho rằng sau khi trải qua chuyện gắp thức ăn lần trước, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương sẽ kéo xa khoảng cách hơn, kết quả bây giờ vẫn cùng Ninh Nhược Sương đi làm móng tay.
An Lương nhạy cảm phát hiện vấn đề!
A?
Phụ nữ!
Mấy người bị lộ rồi!
Một lát sau, An Lương đi tới tiệm làm móng Tử Đằng La, quả nhiên là Ninh Nhược Sương ở đây, ánh mắt An Lương chỉ nhìn lướt qua cô ấy rồi lập tức đi tới bên cạnh Trần Tư Vũ.
“Tư Vũ, em còn làm bao lâu nữa?” An Lương hỏi.
Ba cô thợ làm móng nhao nhao nhìn về phía An Lương, đây chính là bạn trai thần tiên của Trần Tư Vũ sao?
Tuy rằng không giống với nai con, cũng không giống với cỏ thơm, nhưng ở trong mắt ba cô thợ làm móng, An Lương thật sự rất đẹp trai!
‘Tinh!’
‘Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt một phần thưởng may mắn đạc biệt: Tuy rằng anh đây không ở nơi này, nhưng ở đây lại lưu truyền truyền thuyết của anh.’
‘Chúc mừng kí chủ thu được 【Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp】’
...
‘Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Trung Cấp:
Giới hạn một lần: 500.000 nhân dân tệ,
Hệ số hoàn tiền: 1 - 6 lần
Sử dụng số lần: 5 lần’
...
? ? ?
Chuyện gì vậy?
Ở đây lưu truyền truyền thuyết của anh là cái gì?
An Lương âm thầm sửng sốt, cậu có làm cái gì không?
Hình như không có!
Trần Tư Vũ đáp lại: “Nhanh thôi nhanh thôi, anh qua ghế sofa bên kia ngồi trước một lúc đi, tụi em sẽ xong nhanh thôi.”
“Ừm.” An Lương đáp một tiếng.
Ngồi trên ghế sofa, An Lương kiểm tra thông tin của công ty đầu tư An Tâm, đủ loại đầu tư có lời có lỗ, nhưng toàn diện mà nói thì vẫn đang kiếm tiền.
Một phút sau, An Lương xem xong thông tin của công ty đầu tư An Tâm, cậu nhìn về phía ba người Trần Tư Vũ vẫn còn đang làm móng, dường như còn chưa có dấu hiệu xong thì phải?
Anh Lương buồn tẻ mở ra diễn đàn lớp của Học Viện Kinh Tế Thiên Phủ.
‘An Lương: @ Lữ Văn Sơn: Xin hỏi cậu và em gái lớp 11 xem mắt sao rồi?’
‘Bạch Tinh Tinh: ?’
‘Trần Nhạc: con mẹ nó?’
‘Lưu Hiểu Yến: em gái lớp 11 gì vậy?’
‘Lưu Cường: Không phải chứ! Lữ Văn Sơn cầm thú như thế sao?’
‘Lâm Hân: Thì ra cậu Văn Sơn cầm thú như vậy à?’
‘Lữ Văn Sơn: Đệch? An Lương, cậu bị bệnh à!’
‘Trầm Thế Trung: Nếu như muốn người ta không biết, thì tốt nhất đừng làm!’
‘Mã Long: @ Lữ Văn Sơn: Kết quả thế nào?’
‘Lữ Văn Sơn: Đừng hỏi nữa!’
‘Mã Long: @ Lữ Văn Sơn: Cảm ơn Văn Sơn đã buông tha đóa hoa tương lai của tổ quốc.’
‘Lữ Văn Sơn: 【Hình ảnh】’
Lữ Văn Sơn lập tức gửi một tấm hình vào nhóm, đó là một tấm ảnh chụp chung của cậu và một em gái có vẻ trẻ con, tuy rằng cô gái ấy ở trong mắt An Lương chỉ là người có cấp bậc bình thường, nhưng đó là em gái lớp 11 có phải quá đáng quá không?
‘An Lương: Tôi muốn ói thật! Cậu thật buồn nôn!’
‘Trầm Thế Trung: Tên cầm thú này! Cậu rời nhóm đi! Chúng tôi không có người bạn như vậy!’
‘Mã Long: Tôi... Tôi... Văn Sơn, anh hỏi chị dâu thử xem, cô ấy có bạn học nào khác không, ta không ngại chênh lệch chiều cao đâu.’
‘Bạch Tinh Tinh: ? ? ?’
‘Trần Nhạc: Tôi... Run rẩy... Sự sa sút của sinh viên đại học lúc bấy giờ!’
‘Ngụy Lệ Duyệt: Không nghĩ đến mắt to mày rậm như Mã Long cũng thay đổi!’
‘Lưu Cường: Văn Sơn, tôi xin lỗi cậu, thái độ vừa rồi của tôi không tốt xin cậu thứ lỗi, đợi cậu trở về tôi mời cậu ăn cơm.”
‘Lưu Cường: Tôi không có ý gì đâu, tôi cảm thấy Văn Sơn là một người cực kỳ tốt, tôi hi vọng có thể trở thành bạn tốt của cậu, Văn Sơn.’
‘Diêm Nguyên Khuê: Văn Sơn khi nào nào cậu về cứ nói một tiếng, tôi cũng mời cậu ăn cơm.’
‘An Lương: Chao ôi, cái nhóm này sớm muộn cũng bị chặn.’
‘Trầm Thế Trung: Làm phiền rồi, tôi đóng nhóm đây!’
‘Vạn Vân Phi: @ Lữ Văn Sơn: Yêu cầu bạn Văn Sơn không nên ở diễn đàn lớp bàn chuyện tình cảm riêng tư, cảm ơn.’
‘Lữ Văn Sơn:...’
An Lương lôi ra sự cố này, cậu ở đây để gánh oan sao?
Lữ Văn Sơn chỉ có thể nguyền rủa Vạn Vân Phi độc thân đúng là đáng đời!
An Lương cất điện thoại, cậu lại nhìn sang ba chị em đang làm móng, nửa tiếng qua đi, ba chị em vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có dấu hiệu xong xuôi.
Chuyện này...
Vì vậy mà lời của mẹ Vô Kỵ (1) nói rất đúng phải không?
“Tư Vũ, em còn làm bao lâu nữa vậy?” An Lương lại hỏi.
Trần Tư Vũ đáp lại: “Nhanh thôi, nhanh thôi, anh chờ một chút.”
Được thôi!
An Lương lại ngồi trên ghế sofa lần nữa, cậu cảm thấy làm móng tay là cái quỷ quái gì, tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy?
An Lương chỉ có thể lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân Đế Đô.
‘An Lương: Tình hình kinh doanh của quầy hàng hôm nay thế nào?’
‘Tiền Tiểu Cương: 【Hình ảnh】, 【Hình ảnh】, 【Hình ảnh】.’
‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu thấy thế nào?’
(1)Lời của mẹ Vô Kỵ là thế này: “Vô Kỵ, hãy nhớ lời của mẹ. Sau khi con lớn lên, tuyệt đối không được nghe lời của nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết gạt người.”