Chương 341: Còn tôi thì sao?
Ăn xong bữa cơm trứng cá, An Lương cảm thấy hài lòng khi nhận được thẻ Trăm Triệu Con Cháu Không Ngày Trở Về, về phần nhạc đệm trên đường?
Không quan trọng!
Dù sao xem không hiểu chiêu trò, từ chối tiếp chiêu.
Chỉ cần không chủ động, An Lương sẽ không thất bại.
“ m dương sư, nghe nói anh tặng cho Tư Vũ một căn hộ, còn có một cây đàn piano cao cấp, chúng tôi có thể đến xem chút không?” Tống Thiến hỏi.
An Lương đáp lại: “Đương nhiên là được rồi.”
Tống Thiến nhìn về phía Trần Tư Vũ nói: “Mình đã nói rồi, thầy âm dương này ngoại trừ có vài lúc hơi gây khó chịu thì vẫn là một người không xấu.”
“Cô cũng thật là tinh mắt!” An Lương đáp lại nói: “Nhưng đáng tiếc, cô là người tốt!”
“Cậu xem xem, anh ta lại bắt đầu rồi!” Tống Thiến nhìn thấu suy nghĩ của An Lương trong một giây.
Thẻ Người Tốt đã phát chưa?
Dù sao Tống Thiến cũng có điểm giá trị nhan sắc là 80 điểm, cũng là người đẹp trong nghìn người có một rồi!
Hơn nữa cô ấy còn là người Đế Đô, điều kiện trong nhà cũng không phải tệ, cô lại có thể được An Lương phát thẻ Người Tốt tỏ vẻ từ chối, đây không phải là An Lương đang thi triển thuật âm dương sao?
Bốn người đi đến bãi đỗ xe, Trần Tư Vũ đi đến chỗ xe BWM M8 phiên bản sấm sét, An Lương ngăn cản nói: “Hôm nay chúng ta đổi một chiếc xe khác, tránh phiền toái khi lên xuống xe.”
Tuy rằng BMW M8 có bốn chỗ ngồi, nhưng thiết kế cửa đôi khiến việc lên xuống xe có hơi rắc rối.
An Lương mở khóa xe Rolls-Royce Ghost, cậu chủ động giới thiệu nói: “Xe Tồn Viễn mới mua đấy, anh lấy lại đây lái một chút, em muốn xem thử không?”
“Được!” Trần Tư Vũ gật đầu, cô gái Đế Đô da trắng dáng đẹp chân dài này rất thích xe đua, bây giờ có cơ hội đi thử Rolls-Royce, làm sao cô ấy có thể bỏ qua được?
Rolls-Royce Ghost trông có vẻ cồng kềnh, nhưng chiếc Ghost này là phiên bản màu đen đỉnh nhất của năm trước, được trang bị động cơ tăng áp kép 6.6T-V12, bùng nổ với hộp số tự động 8 cấp với công suất sản sinh ra 612 mã lực, và mô - men xoắn 840 Nm, cuối cùng, con quái vật có khối lượng gần 2,5 tấn này có thể tăng tốc đến 100 km/h trong thời gian 4.8 giây.
Cách lái xe của Trần Tư Vũ không giống các cô gái bình thường khác, cô rất thích đua xe, ở trên đường cao tốc, nếu tình hình giao thông và điều kiện đường xá cho phép, cô nàng rất thích vượt qua giới hạn tốc độ luật pháp cho phép.
Bây giờ là chín giờ tối, điều kiện giao thông vô cùng tốt, Trần Tư Vũ lái chiếc Rolls Royce Ghost phiên bản màu đen ở trên đường cực kỳ ổn định.
An Lương ngồi ở ghế lái phụ, nói thật, độ êm ái của Rolls-Royce rất tốt, có thể vượt qua các thương hiệu khác, bất kể là Mercedes - Benz, BMW hay là Audi, Porsche.
Cảm giác êm ái và yên tĩnh này thật tuyệt!
An Lương phân vân xem mình có nên mua một con xe Rolls-Royce hay không?
Hay là trong kỳ nghỉ đông mua một chiếc?
Cậu sẽ lái nó trong kỳ nghỉ đông, nếu không thích sẽ ném nó cho đồng chí lão An, làm cho công ty xây dựng nhỏ của lão An thêm một chút máu mặt trong giới.
Còn về phần có thích hay không?
Đương nhiên, cậu sẽ lái nó trở lại Học viện kinh tế Thiên Phủ, dù sao ở trường học cậu cũng đã có một cuộc đấu khẩu rồi, dù là Ferrari 488 Pista, hay là Porsche 911 TurboS đều đã bị lộ ra, nhiều thêm một chiếc Rolls-Royce nữa thì cũng chẳng có việc gì.
Nếu phải lựa chọn một trong hai chiếc xe, giá của Rolls Royce Ghost thật sự là thấp hơn rất nhiều so với giá của Ferrari 488 Pista!
Chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Bởi vì chiếc Rolls Royce Ghost này không được đăng ký, cho nên không thể vào hầm gửi xe, chỉ có thể đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời, Trần Tư Vũ dẫn theo Tống Thiến và Ninh Nhược Sương đi ở phía trước, còn An Lương theo ở phía sau.
Ở trong đại sảnh, An Lương nhìn thấy Thư Khiết, quản lý đại sảnh, Thư Khiết vội vàng đến chào hỏi An Lương.
An Lương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy lời chào hỏi.
Tống Thiến nhìn thấy cảnh này, cô nhỏ giọng nói: “Thầy âm dương nhà cậu rất có máu mặt đấy!”
Trần Tư Vũ không giải thích, cô dẫn theo hai người chị em đi vào thang máy An Lương đi vào cuối cùng, sau đó cô ấn nút lên tầng tám mười tám.
Điều kiện gia đình của Tống Thiến cũng không tồi, nếu không cũng sẽ không gặp phải An Lương ở Maison Patek Philippe, cô thấy Trần Tư Vũ ấn nút lên tầng tám mươi tám, hơn nữa nơi này là chung cư quốc tế Vân Cảnh, ở trong lòng cô đánh giá An Lương rất cao.
Tại cửa phòng 8806, Trần Tư Vũ sử dụng dấu vân tay để mở khóa, khi cô mở cửa phòng ra, bất kể là Tống Thiến hay là Ninh Nhược Sương đều nhìn về phía cây đàn piano Steinway & Sons trong phòng khách đầu tiên.
Thậm chí Tống Thiến còn bước thẳng tới bên cây đàn, cô nhìn về phía Trần Tư Vũ nói: “Tư Vũ, mình có thể chơi đàn không?”
Trần Tư Vũ trả lời: “Tất nhiên là có thể rồi!”
Tống Thiến hít sâu một hơi, cô ngồi trên băng ghế piano, bắt đầu đàn bản nhạc kỷ niệm 35 năm hợp tác giữa Steinway & Sons và Học viện m nhạc Quốc gia trên một cây đàn thép hình chữ D trị giá gần hai trăm vạn.
Sau khi đàn xong bản nhạc, Tống Thiến cảm thán nói: “Hiệu quả như vậy, chuẩn âm như vậy, thật sự là quá tuyệt vời rồi, khó trách gần đây cậu luôn không ở ký túc xá.”
An Lương ở một bên bình luận: “Trình độ của cô có hơi kém.”
“Anh tới đàn không?” Tống Thiến nhìn về phía An Lương.
An Lương gật đầu, nói: “Được chứ, để tôi lên chơi!”
Tống Thiến ra khỏi chỗ ngồi, An Lương gọi: “Tư Vũ, chúng ta đàn cùng nhau nhé?”
Trần Tư Vũ ngồi vào bên cạnh An Lương, hai người bắt đầu một bản nhạc, đó là: 《Our Love》/《Tình yêu của chúng ta》.
An Lương rất quen thuộc với bản nhạc này, đó là một loại tình huống điển hình khi mà một bản nhạc vượt qua đẳng cấp piano, cậu đuổi kịp tiết tấu của Trần Tư Vũ, bốn tay của hai người cùng nhau đàn vô cùng thành công.
Đôi mắt lấp lánh của Ninh Nhược Sương nhìn vào An Lương, hiện tại cô cũng rất ghen tỵ!
Bởi vì An Lương thật sự biết chơi đàn piano, hơn nữa còn phối hợp rất tốt với Trần Tư Vũ, ngay cả khi cô không phải người chơi piano chuyên nghiệp, nhưng cô cũng có thể hiểu cảm giác của tiết tấu.
An Lương và Trần Tư Vũ phối hợp rất nhịp nhàng, tiếng đàn của hai người cũng rất hài hòa, không hề có cảm giác hỗn loạn.
Tống Thiến nói thẳng ra: “Hu hu! Thật là chua xót! Mình rất ghen tỵ! Tư Vũ, mình thật sự rất ghen tỵ, làm sao để tìm được người bạn trai thần tiên như thế này, không chỉ đối xử với cậu vô cùng tốt, lại còn có thể cùng cậu đàn piano, mình có thể trở thành kẻ thứ ba của anh ấy không?”
“Cậu yên tâm, mình cái gì cũng không tranh giành!” Tống Thiến nói giỡn.
An Lương chủ động từ chối: “Cô không được đâu!”
“Còn tôi thì sao?” Ninh Nhược Sương chen vào nói.