Chương 410: Tung tin đồn
Trong phòng trà của khách sạn quốc tế Vân Cảnh.
"Đợi đã." Lý Tồn Viễn chen lời: "Lương ca, tôi muốn hỏi một việc. Rốt cuộc trong sản phẩm của Anessa có cái gì mà gọi là benzophenone đó hay không?"
"Dựa theo những gì tôi hiểu thì trong thành phần của sản phẩm có." An Lương đáp lại: "Cho nên chúng ta mới cần tung tin đồn, lan truyền chuyện này trong phạm vi toàn thế giới. Hơn nữa, phải lan truyền trong một khoảng thời gian cực ngắn."
An Lương nhìn Tiền Tiểu Cương: "Tiểu Cương, tôi rất hài lòng với hành động lần trước của bạn cậu với tập đoàn vàng Phúc Quý. Lần này cậu cũng tìm anh ta để giải quyết đi. Lần này tôi muốn đối phương ra giá. Chúng ta phải trong khoảng thời gian ngắn nhất bôi nhọ Shiseido với phạm vi toàn cầu."
Tiền Tiểu Cương gật đầu: "Được."
"Tồn Viễn, cậu tìm được phòng nghiên cứu và nhân viên nghiên cứu chưa?" An Lương dò hỏi
Lý Tồn Viễn gật đầu: "Đã làm xong rồi."
"Bây giờ chỉ còn đúng một vấn đề nữa thôi!" An Lương nhìn 3 người: "Rốt cuộc các cậu có thể chịu được rủi ro không?"
An Lương nhắc nhở: "Lần này, chúng ta cùng góp vốn 26 ức, hơn nữa chuẩn bị tung tin đồn trên toàn cầu. Nếu như không chịu được áp lực, sợ là chúng ta phải đối mặt với sự quấy rối lặp đi lặp lại của đội điều tra bên Nhật Bổn đó."
Lý Tồn Viễn hỏi ngược lại: "Lương ca, cậu nói trước xem những loại sản phẩm nào có vấn đề, những loại sản phẩm nào không có vấn đề. Chúng ta phải dùng loại sản phẩm nào để tạo tin đồn?"
"Trong lọ kem chống nắng loại nhỏ màu vàng chuyên dùng cho phần mặt của Anessa có chứa Benzophenone-3. Cái chúng ta phải bôi nhọ là lọ màu vàng và màu bạc 60ml dùng cho toàn thân. Hai loại này trước mắt là sản phẩm có số lượng tiêu thụ lớn nhất của Anessa, cũng là loại được mang theo nhiều nhất trong lần trước khi tôi quay 【Anessa X Quân Sự】." An Lương nói.
"Chúng ta có thể tung tin đồn ẩn danh đúng không?" Lý Tồn Viễn dò hỏi.
"Đương nhiên là được rồi." An Lương đáp: "Không lẽ lúc tung tin đồn, các cậu muốn công khai à?"
Đầu óc người này có vấn đề à?
Tung tin đồn đó!
Đứng sau màn sân khấu, giấu đi bàn tay đầy tội ác không phải tốt nhất sao?
"Vậy là xong rồi." Lý Tồn Viễn thở phào nhẹ nhõm. Nếu công khai tung tin đồn thì áp lực sẽ rất lớn. Nhưng nếu âm thầm tung tin đồn thì không có bất kỳ áp lực gì hết.
"Tồn Viễn, chuyện nhân viên nghiên cứu nhất định phải kiểm soát tốt. Sau khi họ giúp chúng ta kiểm tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện benzophenone-3. Mấy nhân viên nghiên cứu này chắc chắn cũng biết benzophenone-3 là gì, cộng thêm với tình hình của chúng ta. Nếu bảo mật không tốt thì sẽ để lộ bí mật." An Lương nhắc nhở.
Một khi để lộ ra ngoài rồi thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tiền Tiểu Cương ở cạnh chen vào: "Chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ sắp xếp cho họ. Chờ họ làm kiểm tra xong, tôi sẽ chia họ làm hai nhóm, rồi đưa họ tới khách sạn Di Hanh ăn uống no say. Sau đó tôi lại cho họ một khoản tiền. Tôi thấy xử lý thế này chắc không có vấn đề gì chứ?"
An Lương giơ ngón cái lên tán đồng: "Chắc chắn không có vấn đề gì."
Vân Hải Dương cảm thán: "Thế thì tôi cũng muốn trở thành nhân viên nghiên cứu!"
Tiền Tiểu Cương lập tức giơ ngón giữa lên với Vân Hải Dương.
An Lương ở một bên vỗ vỗ tay: "Được rồi. Các anh em, chúng ta phân chia lại nhiệm vụ đã. Ngày mai, Tồn Viễn và Tiểu Cương đi tới Ngân hàng Cộng Thương giải quyết chuyện khoản vay. Chúng ta lấy ra 95% cổ phần chứng khoán của tập đoàn vàng. Khoản vay tổng cộng là 20 ức, mỗi người 5 ức. Cố gắng giảm lãi suất xuống dưới 1%, nhiều nhất là 1%. Thời gian vay là 1 tuần."
Lý Tồn Viễn gật đầu.
Tiền Tiểu Cương đồng ý: "Không thành vấn đề."
“Hải Dương, ngày mai cậu mua sản phẩm của Anessa trong toàn Đế Đô, bao gồm các loại lọ nhỏ màu vàng chuyên dùng cho phần mặt, lọ lớn màu vàng và màu bạc dùng cho toàn thân. Cố gắng mua thêm một vài kiện hàng mẫu. Sau đó cậu cùng Tồn Viễn đi sắp xếp việc kiểm tra benzophenone-3." An Lương nói rõ.
"Đúng rồi. Ở mỗi nơi mua hàng mẫu giữ lại một tờ phiếu nhỏ, từ đó xác định nguồn cung cấp hàng mẫu." An Lương nói thêm.
Vân Hải Dương đồng ý: "Được."
"Ngày mai, tôi sẽ ở cùng Trần Tư Vũ. Mong các anh em bỏ qua cho." An Lương nói.
"Ha ha ha." Tiền Tiểu Cương bật cười: "Lương ca, giữ gìn sức khoẻ. Thứ hai chúng ta vẫn còn phải đánh một trận ác liệt."
"Yên tâm." An Lương trả lời một cách chắc chắn.
Đừng hỏi Lương ca có ổn hay không. Có hỏi thì cũng phải hỏi hệ thống. Sao có thể không ổn chứ!
Gần 9 giờ tối, bốn người thảo luận lại từng chi tiết rồi mới chia ra hành động. An Lương đương nhiên là đi lên tầng 88 quay về nhà.
Lúc An Lương mở cửa ra, Trần Tư Vũ đang mặc đồ ngủ ngồi đánh đàn piano. Cô ấy nghe thấy tiếng cửa mở. Sau khi biết đó là An Lương thì lập tức dừng việc đánh đàn lại mà lao thẳng vào vòng tay của An Lương.
Con mèo lớn này thật dính người!
"Đã ăn cơm chưa?" An Lương hỏi.
"Ăn rồi." Trần Tư Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Cô ấy đỏ mặt ngẩng đầu lên, nũng nịu nhìn An Lương.
Sao An Lương lại không hiểu chứ?
Sau khi quấn quýt bên nhau một tiếng đồng hồ, hai người nằm trên chiếc giường mềm mại.
Trần Tư Vũ dò hỏi: "Lần này anh ở lại bao lâu?"
An Lương đáp: "Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì thứ 6 tuần sau mới đi. Tuần sau anh phải về nhà một chuyến."
"Vậy là 7 ngày sao?" Trần Tư Vũ hơi vui vẻ nói. Cô ấy thích có anh ở bên cạnh. Như vậy cô ấy mới cảm thấy An Lương thật sự tồn tại.
"Ừ. Chắc là hơn 1 tuần." An Lương lại nói thêm: "Sáng ngày 30 bay tới Thịnh Khánh. Sau đó quay về trường học chuẩn bị thi cử. Học kỳ này sắp kết thúc rồi. Anh vẫn phải đọc sách, cố gắng vượt qua kỳ thi.”