Chương 417: Lại thêm bộ nữa?
Hai người An Lương và Trần Tư Vũ xuất phát từ chung cư quốc tế Vân Cảnh, bây giờ, Trần Tư Vũ đang lái xe, cô mặc bộ quần áo màu đen phong cách vintage được thiết kế riêng của hiệu Gucci.
Bởi vì đến gần giờ tan tầm nên tắc đường, đó là chuyện bình thường, nhưng tất nhiên Rolls Royce phải có sự khác biệt, cho dù chen chúc giữa dòng xe cộ đông đúc, chỉ cần Trần Tư Vũ bật xi nhan, ở làn đường bên cạnh, những chiếc xe ở đằng sau tất nhiên sẽ điều khiển tốc độ chậm lại để cho bọn họ đi qua.
Nếu không thì sao?
Nhỡ không may đụng vào, dù là hai bên đều có trách nhiệm, nhưng với phí sửa chữa của loại xe này động một tí cũng phải hơn trăm vạn, chia đôi thì cũng khó mà gánh được!
Anh chưa gặp tài xế taxi phải chịu toàn bộ trách nhiệm khi đụng vào Rolls-Royce à, chi phí sửa chữa lên đến 275 vạn, tài xế kia quỳ xuống thì có tác dụng gì?
Sự thật là quỳ hay không quỳ cũng không quan trọng!
Tài xế taxi chịu toàn bộ trách nhiệm nên phải bồi thường!
Dù sao cũng là do sai lầm của tài xế, chẳng lẽ lại vì người đó quỳ xuống, hay anh ta không đền bù nổi, mà bỏ qua?
Dựa vào cái gì?
Nếu anh ta tuân thủ quy tắc giao thông, điều khiển tốc độ xe, lễ độ nhường đường, thì làm gì sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?
Chính vì đủ mọi tin tức về số tiền bồi thường Rolls-Royce trong các vụ tai nạn xe cộ, nên thường trong tình huống này, thật sự không có ai đối đầu trực diện với Rolls-Royce.
Trần Tư Vũ cảm thán nói: "Lần đầu tiên em cảm nhận được, tài xế ở Đế Đô của chúng ta thật lịch sự!"
"Ha ha ha!" An Lương nở nụ cười.
Tuy bình thường Trần Tư Vũ hay lái BMW M8 phiên bản sấm sét, cũng là xe đắt tiền, gần 300 vạn, nhưng chẳng qua chỉ là một chiếc BMW mà thôi, người bình thường đâu ai quan tâm đó là phiên bản sấm sét M8 hay gì, cũng đều là BMW thôi mà?
Hơn 10 vạn là có thể mua BMW đúng không?
Trần Tư Vũ lái xe vào bãi đỗ xe bên ngoài Học viện m nhạc quốc gia, bảo vệ không có ý ngăn cản, có thể nói rằng việc lái xe tới đón người là một chuyện bình thường.
Ở bãi đỗ xe, Trần Tư Vũ gọi điện cho Tống Thiến, khi gọi được, cô ấy hỏi: "Thiến Thiến, bọn cậu đến chưa?"
"Bọn mình đến rồi, đang xếp hàng ở quán trứng cá, sắp đến bọn mình rồi, hai người đến sớm nhé." Tống Thiến đáp.
"Được!" Trần Tư Vũ ngắt điện thoại, nói tình hình ngắn gọn.
An Lương trêu chọc nói: "Quán trứng cá nhỏ vậy mà còn bắt xếp hàng!"
"Cá nhà đó thơm ngon lắm, giá cả phải chăng, thời tiết bây giờ lạnh, đúng lúc ăn một chút cho ấm bụng!" Trần Tư Vũ đáp lại.
Đế Đô vào tháng 11, đúng thật là thời tiết có hơi lạnh.
An Lương theo Trần Tư Vũ đến phía sau ngõ nhỏ, chỉ một lát sau, An Lương đã thấy Tống Thiến và Ninh Nhược Sương.
Tống Thiến mặc một bộ quần áo màu đen có lông bạc, Ninh Nhược Sương mặc chiếc áo gió màu xám nhạt, nhìn qua có hơi thở của người đẹp phương Bắc, kết hợp dáng người uyển chuyển của cô, rất thu hút sự chú ý!
Khi An Lương và Trần Tư Vũ đang đi đến, An Lương thấy có chàng trai muốn đến gần Ninh Nhược Sương, nhưng bị Ninh Nhược Sương làm lơ, chỉ có thể buồn bã rời đi.
Đến lúc An Lương theo Trần Tư Vũ tới nơi, Tống Thiến ngay lập tức oán giận nói: "Không đúng, anh lại ăn một nồi trứng cá à?"
"Ăn nhiều trứng cá cũng tốt!" An Lương đáp lại.
"Đúng rồi, lát nữa sẽ gọi cho cô một bát canh cá đậu phụ, tôi thấy cô đang cần đó." Rốt cuộc An Lương cũng không nhịn được mà làm âm dương sư.
Đương nhiên Tống Thiến hiểu thấu: "Đi đi, đi đi, tôi mới không cần bổ não!"
Bốn người ở bên ngoài đợi chưa đến 3 phút, bà chủ quán đã đến nói: "Bạn học, cháu lại đến nữa à, chúng tôi còn chỗ, mau vào đi."
"Bà chủ, lấy nhiều ruột cá một chút, cả trứng cá nữa." An Lương hô to.
"Được, bạn học." Bà chủ quán vừa đáp lại, vừa giơ ngón tay cái với An Lương, có lẽ đang cổ cũ An Lương chăm sóc cả hai cô gái?
Dù sao cũng có một lần bà chủ quán nhìn rõ Ninh Nhược Sương dùng chân trêu chọc An Lương.
Trong cửa hàng cá tạp, An Lương và Trần Tư Vũ ngồi cùng một bên, Tống Thiến và Ninh Nhược Sương ngồi một bên.
Bên phía An Lương, An Lương để Trần Tư Vũ ngồi trong, cậu ngồi ngoài.
Nhưng sau đó mới là vấn đề!
Vậy mà Ninh Nhược Sương để Tống Thiến ngồi bên trong, còn cô ngồi bên ngoài.
Chuyện này.
Ngồi ở đó?
Không phải.
Bây giờ thời tiết cũng lạnh, An Lương mặc quần thể thao dài!
Hơn nữa, Ninh Nhược Sương cũng đi đôi giày da đế bằng, có thể làm như thế nào?
Chắc cũng không thể cởi giày chứ?
Nhỡ chân thối thì sao?
Trực tiếp cho người ta phát hiện ư?
Mà có ai quy định người đẹp thì chân không thể thối đâu?
"Anh An, tôi có một vấn đề hơi ngạc nhiên, vì sao anh lại thích ăn trứng cá?" Tống Thiến chủ động hỏi.
An Lương thuận miệng đáp lại: "Cô không hiểu? Trứng cá đó! Là món cao cấp! Từng nghe trứng cá muối chưa? Cực kỳ đắt!"
"Ai có thể tin anh!" Tống Thiến trợn mắt, một người có thể tùy tiện tặng bạn gái căn chung cư hơn nghìn vạn, còn nói trứng cá muối cực đắt?
Tống Thiến cười ra tiếng!
"Tôi nói thật!" An Lương đáp lại nói:"Theo tôi, hương vị của trứng cá thật sự ngon hơn trứng cá muối rất nhiều, sau đó tôi thấy rằng kiếm được lời, không có chuyện gì xấu chứ?"
"Ừm, tôi tạm tin!" Tống Thiến hừ nhẹ.
Lúc An Lương chuẩn bị trêu chọc Tống Thiến, cẳng chân cậu cảm thấy có một bàn chân đang cọ xát, cho dù cách cái quần thể thao, cậu cũng nhận ra đó là Ninh Nhược Sương.
Quả nhiên người kia lại tiếp tục!