Chương 429: Có lẽ nào tôi thật sự bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi?
Học viện múa Quốc gia.
Bên trong căn phòng luyện nhảy loại nhỏ, Ninh Nhược Sương bị thương dây chằng bên chân trái.
Nhìn về phía An Lương đang nghi hoặc nhìn sang đây, Trần Tư Vũ trừng mắt nhìn An Lương nói: “Anh bế Sương Sương lên đi!”
“Đại gia à, anh phải thành thật một chút!” Trần Tư Vũ nhắc nhở thêm.
An Lương gật đầu, cậu ta nói tiếng lóng: “Được rồi, em hiểu rồi đấy, mặc dù đều là bảo bối Quốc gia nhưng anh lại không thích gấu trúc nhỏ chút nào.”
Trần Tư Vũ nghe xong có chút nghi ngờ, cô lặng lẽ suy nghĩ lại.
Trần Tư Vũ lại trừng mắt nhìn An Lương thêm một lần nữa, thầy âm dương này hiện lên rồi!
An Lương thật thà ngồi xổm xuống, tay trái của cậu vòng qua đầu gối của Ninh Nhược Sương, tay phải vòng lên từ dưới nách, Ninh Nhược Sương cũng rất hiểu chuyện mà vòng hai tay lên ôm cổ của An Lương.
An Lương bế Ninh Nhược Sương từ dưới đất lên, hai tay của cậu rất quy củ!
Trần Tư Vũ nhìn thoáng qua một cái sau đó trả lời lại: “Sương Sương à, đồ đạc của cậu đều ở trong tủ hết sao?”
“Ừ, một cái áo khoác, một cái quần ngủ, còn có mỗi đôi dép lê giữ ấm.” Ninh Nhược Sương nói rõ ràng.
Trần Tư Vũ nói: “Cậu có cần mặc thêm áo khoác vào không?”
“Các cậu đã lái xe đến đây chưa?” Ninh Nhược Sương hỏi lại.
“Rồi, đang đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời, đi qua đó mất khoảng mấy phút.” Trần Tư Vũ nói.
“Không sao đâu, mình không sợ lạnh lắm đâu.” Trong lòng Ninh Nhược Sương có cách nghĩ riêng của chính cô ấy.
Trong lòng An Lương âm thầm phỉ nhổ, người cũng như tên?
Lúc trước vào mùa hè cậu đã cảm nhận qua chân ngọc của Ninh Nhược Sương, thật đúng là có cảm giác mát lạnh.
“Đại gia à, anh đi nhanh lên một chút.” Trần Tư Vũ nhắc nhở.
An Lương gật đầu: “Ừ.”
Trần Tư Vũ mở cửa cho An Lương, An Lương đi đến trước cửa, cậu đi rất nhanh, Trần Tư Vũ ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
Khi An Lương ôm Ninh Nhược Sương theo kiểu công chúa đi về phía bãi đỗ xe, cậu phát hiện ra hiểu biết của bản thân mình về Ninh Nhược Sương có chút sai lầm?
Bởi vì cậu ôm Ninh Nhược Sương theo kiểu công chúa, hai tay của Ninh Nhược Sương vòng qua cổ của cậu cho nên trọng tâm của Ninh Nhược Sương hướng vào bên trong.
Trọng tâm của Ninh Nhược Sương hướng vào bên trong có nghĩa là cả người của Ninh Nhược Sương sẽ nghiêng vào bên trong. Trong lúc đi đường sẽ không thể tránh khỏi xảy ra chuyện lắc lư, sau đó cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Ninh Nhược Sương không phải là gấu trúc nhỏ.
Nhìn qua người này thì gấu trúc có vẻ nhỏ nhưng trên thực tế lại có tính công kích hơn rất nhiều?
Cậu kiểm tra lại thuộc tính của Ninh Nhược Sương thêm một lần nữa, dáng người 92 điểm!
Còn dáng người của Tống Thiến chỉ có 85 điểm, cô ta mới thật sự có một chút tiết tấu nhỏ.
Mặc dù cảm nhận được tình huống thật sự của Ninh Nhược Sương, An Lương vẫn giả vờ rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, cậu vẫn bước nhanh về hướng bãi đỗ xe như lúc trước.
Đáng lẽ chặng đường này phải đi mất năm phút đồng hồ nhưng lại đi không đến ba phút.
Trần Tư Vũ đi phía sau mấy bước, cô đi qua mở cửa sau của xe, An Lương đặt Ninh Nhược Sương xuống ghế đằng sau, Trần Tư Vũ cũng đi theo lên ghế sau ngồi.
An Lương ngồi vào ghế lái rồi lái xe, cậu do dự hỏi: “Chúng ta đi bệnh viện nào?”
“Đi bệnh viện Đệ Tam gần nhất là được rồi.” Ninh Nhược Sương trả lời.
An Lương đặt chỉ dẫn đường xong thì lái xe đi về hướng bệnh viện Đệ Tam.
Bệnh viện Đệ Tam cách Học viện múa Quốc Gia không đến hai cây số, bây giờ lại không phải là giờ cao điểm tan làm, An Lương nhanh chóng lái xe đến bệnh viện Đệ Tam. Cậu dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, sau đó lại lần nữa ôm Ninh Nhược Sương lên đi về phía phòng khám bệnh của bệnh viện Đệ Tam.
Trước cửa phòng khám bệnh, An Lương đặt Ninh Nhược Sương trên ghế nghỉ ngơi, Trần Tư Vũ ở bên cạnh Ninh Nhược Sương còn An Lương bắt đầu đi đăng ký.
“Sương Sương à, đại gia nhà mình có thành thật không?” Trần Tư Vũ dò hỏi.
Ninh Nhược Sương trả lời một cách chắc chắn: “Có, rất thành thật. Đúng rồi, gấu trúc mà hai người nhắc tới lúc trước, thật ra đó là cái gì?”
Gương mặt Trần Tư Vũ đỏ hết lên, cô không trả lời câu hỏi này.
“Cậu có chuyện gì vậy, rõ ràng biết rằng có vết thương vũ, tại sao lại để bị thương nữa rồi?” Trần Tư Vũ hỏi lại.
Ninh Nhược Sương thở dài nói: “Ài! Gần đây đang tranh giành một vai diễn, nếu như giành được sẽ có cơ hội để leo lên, nhưng với tình hình như thế này chắc có lẽ đã hết cơ hội rồi!”
Trần Tư Vũ an ủi: “Không có có hội thì không có cơ hội thôi, cơ thể là quan trọng nhất, thật ra cậu cũng đâu cần phải liều mạng đến như vậy.”
Ninh Nhược Sương trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ: “Lúc trước cậu cũng rất liều mạng đấy.”
Trần Tư Vũ có hơi sửng sốt.
“Lúc trước cậu luyện tập hơn mười mấy tiếng đồ hồ một ngày ở phòng đàn.” Ninh Nhược Sương tiếp tục nói.
Trần Tư Vũ im lặng, đúng thật là trước đây cô đã luyện đàn hơn mười mấy tiếng đồng hồ một ngày, sau đó quen biết An Lương thì đã đắm đuối trong sự dịu dàng của An Lương.
“Tư Vũ, cậu có còn nhớ ước mơ lúc trước của chúng ta không?” Ninh Nhược Sương không đợi Trần Tư Vũ trả lời mà tiếp tục nói: “Cậu từng nói rằng cậu muốn tham gia cuộc thi piano Chopin, cậu muốn giành lấy giải thưởng cao nhất, cậu muốn trở thành người đánh Piano cấp cung điện.
Trần Tư Vũ vẫn luôn im lặng.
“Mình nói những thứ này không phải là vì kích thích cậu mà là bởi vì muốn nói rằng mình rất hâm mộ cậu.” Ninh Nhược Sương thở dài nói: “Có lẽ anh ấy thật sự rất yêu cậu, bây giờ anh ấy đã rất chiều chuộng cậu rồi, cho nên mới bảo cậu hãy quên đi ước mơ của bản thân.”
“Cho dù có dừng lại ước mơ của bản thân thì cũng cam tâm tình nguyện mà chìm đắm vào trong sự dịu dàng của anh ấy sao?” Ninh Nhược Sương nhẹ giọng nói.
Trần Tư Vũ cũng không phản bác lại, An Lương thật sự rất chiều chuộng cô, nói cho cùng thì ngay cả căn chung cư giá trị ngàn vạn nói đưa là đưa, chiếc xe giá trị 300 vạn cũng nói đưa là đưa, còn có cây đàn Piano giá trị 200 vạn.
Cho dù là quần áo, túi xách, trang sức phụ kiện, những thứ này cộng lại hình như cũng gần bằng 200 vạn.
Thật sự là bởi vì An Lương chiều chuộng cô như thế mới khiến cho cô dần dần chậm lại bước chân theo đuổi ước mơ sao?