Chương 465: Được không?
Hành động của nền tảng Răng Hổ đúng thật là khiến cho ai nấy đều run rẩy, nhưng sau khi suy nghĩ lại cũng có thể hiểu được, bởi vì... kiểu hoạt động này không chỉ có thể mang đến cho nền tảng Răng Hổ về lợi ích kinh tế, mà còn có thể mang đến tính truyền thông mạnh.
Tính truyền thông mạnh đồng nghĩa với lưu lượng truy cập!
Lưu lượng có nghĩa là chiếm tỉ lệ trên thị trường, có nghĩa được đánh giá cao hơn, có nghĩa là có được nhiều lợi ích hơn!
Cho nên sắp xếp một vị trí đề cử thì có là gì đúng không?
Công ty thương nghiệp không cần mặt mũi, chỉ cần lợi ích!
Công ty Apple nổi tiếng, vào thời đại của lão Kiều đã thề rằng công ty Apple sẽ không làm điện thoại màn hình to, bởi vì sẽ không đáp ứng được trải nghiệm hệ điều hành của người dùng.
Nhưng mà sau khi lão Kiều xuống đài thì sao?
IPhone 6 Plus đã trở thành sản phẩm bán chạy nhất của công ty Apple, không có cái thứ hai!
Hành vi tự vả như thế này, đối với công ty Apple mà nói cũng không có quan trọng, bởi vì lợi ích là quan trọng nhất.
Khu dân cư Lâm Phong.
An Lương và Dương Mậu Di trở về cùng nhau, đương nhiên sẽ khởi động trạng thái tiểu biệt thắng tân hôn, An đạo trưởng lại một lần nữa sử dụng hàng yêu côn pháp.
Sau khoảng nửa tiếng sau, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc nhở.
'Tinh!'
'Chúc mừng ký chủ tiến hành hàng yêu phục ma, giúp đỡ chính đạo!'
'Xu Răng Hổ ban thưởng cho ký chủ lần này: 200 vạn.'
'Nhắc nhở đặc biệt: nạp tiền Răng Hồ lần này là nguồn vốn của Công ty An Tâm, được công ty An Tâm lấy được từ thị trường chứng khoán Hoa Kỳ, nguồn vốn nạp tiền là thật và sử dụng được, xin ký chủ yên tâm sử dụng.'
Khi An đạo trưởng và tiểu Hồ Ly Tinh tắm xong, cậu hỏi: “Hôm nay em có muốn phát trực tiếp không?"
“Không không không!” Tiểu Hồ Ly Tinh nũng nịu đáp lại: “Lúc nãy nhận được tin nhắn từ Đại Vương, em lập tức đưa ra thông báo, hôm nay lại là cô cô cô.”
Cái gọi là 'cô cô cô', chính là chỉ chim bồ câu, hôm nay lại cho leo cây.
“Nếu như không phát sóng trực tiếp, vậy chúng ta tìm một nhà hàng ăn cơm.” Nói đến đây, An Lương nhìn về phía Dương Mậu Di: “Làm một streamer khám phá cửa hàng đồ ăn ngon, bây giờ giao sân khấu lại cho em, mời biểu diễn được không?”
Dương Mậu Di hờn dỗi: “Đại vương!”
An Lương nhéo nhéo khuôn mặt Dương Mậu Di: “Anh thèm lòng gà, em có đề cử gì không?”
“Có có có!” Dương Mậu Di đáp lại: “Tháng trước mới tìm được một cửa hàng lòng gà rất được. Ở bến xe quận phía Nam, có một tiệm nhỏ không có bảng hiệu, chuyên bán lòng gà, đã kinh doanh hơn hai mươi năm, từ đầu đến cuối chỉ bán lòng gà. Em ăn thử rồi, mùi vị thật sự rất ngon."
Nói đến đây, Dương Mậu Di tiếp tục bổ sung: “Cửa hàng này kinh doanh rất tốt, không phải loại cửa hàng trả tiền quảng cáo, mà vốn không cần quảng cáo.”
“Được, vậy thì cửa hàng này đi!” An Lương quyết định.
Hai người mặc quần áo chỉnh tế chuẩn bị đi ra ngoài.
Trong thang máy, An Lương gọi điện thoại cho Tôn Hà, chờ máy kết nối xong, cậu nói trước: “Mẹ, ngày mai con định về nhà một chuyến, ngày mai mẹ có ở nhà không?”
Tôn Hà lập tức đáp lại: “Tôi không có ở nhà!”
“Hả?” An Lương nghi hoặc: “Ngày mai là thứ bảy, hình như không có đi làm mà?”
“Anh cũng biết ngày mai là thứ bảy không đi làm sao?” Tôn Hà đáp lại: “Ngày mai tôi và cha anh đi Linh Khúc với Lạc Nhân Hồng ở công ty của ông ấy.”
“Còn không phải tại anh kiếm chuyện sao?” Tôn Hà chửi bậy: “Tôi vốn có hẹn ở nhà chơi mạt chược, nhưng cuối cùng hai ngày thứ bảy, chủ nhật phải đi ngâm nước nóng.”
An Lương về nhà là để xử lý chuyện mỏ vàng Linh Khúc, sao cuối cùng ba người An Thịnh Vũ và Tôn Hà thêm Lạc Nhân Hồng tự mình đi qua vậy?
Được!
“Khụ khụ, mẹ, chỉ có thể làm phiền mẹ rồi, con làm sao mà biết quản lý tài vụ gì đó chứ, còn không phải chỉ có cao thủ CPA như mẹ mới có thể giải quyết sao?” An Lương tâng bốc nói.
CPA có nghĩa là kế toán viên cao cấp, được coi là sếp lớn trong ngành kế toán viên.
“Chúng ta phải xem qua tình hình đã, công việc tài vụ cụ thể thì để cho kế toán tiếp quản, muốn tôi giúp đỡ phải có giá cao.” Tôn Hà đáp lại nói.
“Ha ha, cảm ơn mẹ!” An Lương đáp lại.
“Ngày mai con đừng về, trong nhà không có ai. Chờ tới sinh nhật con, mẹ sẽ sắp xếp một bàn phong phú cho con.” Tôn Hà giải thích.
“Dạ, dạ, mẹ muôn năm!” An Lương trả lời.
"Thôi, thôi, thôi, tắt máy!” Tôn Hà lập tức cúp điện thoại.
Dương Mậu Di yên lặng đứng bên cạnh nghe An Lương gọi điện thoại, cô ấy không phát ra âm thanh gì, đợi sau khi An Lương để điện thoại xuống, cô ấy mới hỏi: “Ngày mai khi nào đại vương trở về?"
“Không trở về, ngày mai nhà không có người.” An Lương giải thích ngắn gọn tình hình.
Cậu nói bổ sung: “Chờ sau khi mỏ sản xuất ra vàng, anh sẽ tặng cho em trọn bộ trang sức bằng vàng."
Dương Mậu Di vui rạo rực đáp lại: “Hay lắm! Hay lắm! Đại vương, em có thể nhận một cái trâm cài tóc giống phim cổ trang trên truyền hình được không?”
“Đương nhiên được!” An Lương khẳng định nói, cậu nắm tay trái của Dương Mậu Di, Hồ Ly Tinh Nhỏ này hình như hơi thiếu cảm giác an toàn đúng không?
Chỉ là một cái trâm cài tóc mà thôi, vậy mà vẫn hỏi “được không”.
Trong lòng An Lương âm thầm thở dài.
Tiểu Hồ Ly Tinh này thật khiến người ta thương cảm!
Hai người từ thang máy tới ga ra ở tầng ngầm, lần này là Dương Mậu Di lái xe, trên đường đi An Lương định thương lượng cụ thể về giải thưởng quay thưởng ngày mai với Dương Mậu Di.