Chương 522: Bởi vì bọn họ đẹp!
Lúc trước khi đang trên đường đi, Dương Oánh Oánh vạch lá tìm sâu, bới móc An Lương, đến nỗi cô ta thấy rất vui!
An Lương làm sao có thể không đánh đòn tâm lý với Oánh Oánh?
Vừa rồi, biểu hiện chướng khí của An Lương ý nói một cái túi cổ điển có thể đeo tận 10 đến 20 năm, chẳng qua là cố ý khiến Dương Oánh Oánh không thoải mái.
Mặt khác, Tưởng Triệu Thông đang đưa Dương Oánh Oánh đi chọn những chiếc túi cổ điển, sau một vài lần lựa chọn, cuối cùng cũng chọn được chiếc túi xách dòng ochettetis.
Túi xách messenger được biết đến là chiếc túi Louis Vuitton khó mua nhất trên mạng, về nhận định này, An Lương chỉ có thể khuyên bạn nên đến tận cửa hàng chuyên dụng để xem. Khó mua nhất à?
Túi xách messenger dòng cổ điển màu nâu sẫm là kiểu cơ bản và phổ biến nhất trong loạt túi xách messenger, và nó chỉ có giá 14.900 tệ.
Giá của chiếc túi xách messenger cải tiến với phiên bản có nắp túi và dây đeo vai màu nâu nhạt là 16.000 tệ; Loại onograrete cao cấp hơn được làm bằng da bò, kiểu dáng thoát ra khỏi phong cách cổ điển và bước vào lĩnh vực thời thượng, có rất nhiều màu sắc để lựa chọn, nhưng giá của nó lên đến 18.700 tệ.
Cái gọi là ‘khó mua nhất’ có lẽ là câu nói an ủi của ‘rẻ nhất’?
Dù sao đối với Louis Vuitton mà nói, chắc hẳn chiếc túi xách messenger cổ điển màu nâu sẫm làm bằng chất liệu canvas onograrete thu lợi nhiều nhất, nên nghiễm nhiên được quảng cáo là khó mua nhất.
Nếu không, nói theo kiểu “rẻ nhất” thì khó nghe tới mức nào?
Bộ phận quan hệ công chúng của Louis Vuitton không thể cho phép công khai kiểu này!
Dương Oánh Oánh chọn chiếc túi xách messenger màu nâu sẫm cơ bản rẻ nhất. Cô ta một tay cầm chiếc túi màu nâu sẫm cổ điển, một tay được Tưởng Triệu Thông dẫn trở lại khu vực túi xách thời trang.
Cô ta hiển nhiên nhìn thấy chiếc túi đeo chéo dòng uria mà Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đeo trên người. Trong số đó, phiên bản màu xanh ngọc bích mà cô ta yêu thích được Hạ Như Ý đeo.
Hai chị em nhà họ Hạ đang đánh giá chiếc túi đeo chéo dòng uria trước gương soi toàn thân. Bọn họ điều chỉnh vị trí của chiếc túi xách uria, sau đó phán đoán xem chúng có đẹp không qua chiếc gương soi toàn thân, hơn nữa còn chụp ảnh.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của hai chị em nhà họ Hạ và chiếc túi đeo chéo dòng uria của bọn họ, Dương Oánh Oánh đột nhiên khó chịu.
Cô ta chế nhạo, nói: “Hạ Tâm, Như Ý, hai em phải cẩn thận một chút. Bạn học An lúc nãy có nói, loại túi này rất mỏng manh, ngộ nhỡ lát nữa không cẩn thận sẽ làm hư đấy, giá của bọn chúng lại rất là đắt.”
Nghe những gì Dương Oánh Oánh nói, An Lương bất giác mỉm cười, cậu nhìn hai chị em nhà họ Hạ, hai chị em nhà họ Hạ cũng nhìn lại cậu, Hạ Như Ý nháy mắt trái với An Lương.
An Lương trong giây lát hiểu được ý tứ của Hạ Như Ý, cậu lại cải trang thành ông chủ tiệm bán đồ tang lễ!
Thái độ chướng khí, ai lại không biết?
“E hèm, chị họ, bọn họ vừa...” An Lương bị Dương Oánh Oánh cắt ngang trước khi nói xong.
“Ai là chị họ của cậu?” Dương Oánh Oánh hừ lạnh.
Cô ta nhìn chiếc túi đeo chéo dòng uria mà Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đeo, càng nhìn càng thích, cô ta đột nhiên cảm thấy chiếc túi xách cổ điển mà cô ta đang mang không đẹp chút nào!
Rõ ràng đây là chiếc túi Louis Vuitton mà cô ta đã mơ ước từ lâu, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác không thích nữa, chẳng lẽ là vì trong lòng có mong đợi khác tốt hơn chăng?
Tưởng Triệu Thông quay lại từ quầy thanh toán, hắn ta thuận tay đưa biên lai thu ngân cho Dương Oánh Oánh, bởi vì hắn ta biết rằng Dương Oánh Oánh nhất định sẽ chụp ảnh và đăng trên dòng thời gian wechat, nên hắn ta đương nhiên sẽ cầm theo biên lai.
Nếu không, ai biết được chiếc túi messenger Louis Vuitton này liệu có phải mua qua kênh trung gian nào không?
Tình hình về việc mua qua trung gian thì chắc mọi người cũng hiểu?
Đối mặt với kim chủ, Dương Oánh Oánh hiển nhiên sẽ không tỏ vẻ nhỏ nhen, cô ta cầm lấy biên lai thu ngân, sau khi nhìn lướt qua, cô ta nhắc nhở: “Hòa Tâm, Như Ý, chúng ta chuẩn bị đi rồi, hai đứa thử xong chưa? “
Nói đến đây, Dương Oánh Oánh nhìn An Lương và nói tiếp: “Bạn học An, cậu cần phải cố gắng rất nhiều, sau này mới có thể mua được một chiếc túi như vậy cho Hòa Tâm.”
Cố gắng chăm chỉ là được!
Ông chủ An mở cửa hàng bán đồ tang lễ, cậu ta đáp lại: “Xin lỗi, chị họ, chúng tôi không cần phải mua, Louis Vuitton vừa quyết định tặng hai chiếc túi cho Hòa Tâm và Như Ý.”
???
Dương Oánh Oánh tỏ vẻ khó hiểu.
An Lương nói tiếp: “Bởi vì người phụ trách cửa hàng Louis Vuitton này cảm thấy Hòa Tâm và Như Ý quá đẹp, nếu bọn họ dùng túi của Louis Vuitton, sẽ mang lại hiệu quả trong việc quảng bá cho Louis Vuitton, cho nên bên phía cửa hàng đã tặng miễn phí hai chiếc túi!”
Lời nói của An Lương mang hàm ý chế giễu, hai chị em nhà họ Hạ quá xinh đẹp tức là Dương Oánh Oánh chưa đủ xinh đẹp?
Tiểu Đường bước tới khi An Lương đang thể hiện thái độ chướng khí, ngay lúc An Lương nói xong, Tiểu Đường nói thêm: “Đúng vậy, chúng tôi rất vinh dự khi hai cô gái đây đã chọn Louis Vuitton!”
Dù biết An Lương và Tiểu Đường chỉ đang phối hợp diễn cùng nhau, nhưng Hạ Như Ý vẫn cảm thấy rất thoải mái khi nhìn dáng vẻ Dương Oánh Oánh nghiến răng hờn dỗi.
“Cảm ơn Louis Vuitton. Tôi cảm thấy chiếc túi này rất đẹp, sờ vào cũng rất là thoải mái, tôi rất thích nó!” Hạ Như Ý khen ngợi chiếc túi xách dòng uria.
Rõ ràng đó chỉ là một lời khen đơn giản, nhưng Dương Oánh Oánh lại thấy nó rất phũ phàng!
Bởi vì cô ta cũng thích túi xách uria, nhưng bây giờ chỉ mua được một chiếc túi messenger cổ điển có giá chưa bằng một nửa túi xách uria. Làm thế nào để lấp đầy khoảng trống trong tâm trí cô ta đây?
Quan trọng hơn, Louis Vuitton thực sự đã tặng hai chiếc túi cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, làm sao Dương Oánh Oánh có thể chấp nhận điều này?
Lần đầu tiên cô ta gặp chuyện như vậy!
Điều này có vô lý quá không?