Chương 586: Quà tặng: Gạch gõ cửa!
Lãm Cảnh Nguyên, lầu số 8.
Nhà số 3901 là căn hộ giữ lại của dự án Lãm Cảnh Nguyên, nó là một trong những căn hộ tốt nhất của Lãm Cảnh Nguyên, chỉ có căn hộ số 3902 có thể sánh vai được với nó, cho dù là nhà số 3903 và 3904 cùng tầng, vì vấn đề phương hướng, hoàn toàn không thể so sánh với nhà số 3901.
Loại căn hộ giữ lại sẽ không mở bán công khai, chỉ để dành cho nhà phát triển bất động sản rao bán riêng với người có mối quan hệ.
Chẳng hạn như hiện trạng bây giờ!
Loại biệt thự siêu cấp 9000 vạn như thế này, Ngô Chính Phong lại muốn tặng cho An Lương?
“Không thích á?” Ngô Chính Phong hỏi ngược lại.
An Lương phủ định: “Cháu khá hài lòng với căn hộ này, nhưng chú Ngô muốn tặng cho cháu, chắc chắn cháu không thể chấp nhận.”
“Nhóc con này không phải trước đó nói, chú hay chiếm cá nhà cháu sao, bao nhiêu năm rồi, đúng là chú hay chiếm của lão An thật, căn hộ này xem như là bồi thường.” Ngô Chính Phong đáp lại.
“Đừng đừng đừng, chú Ngô, chúng ta có chuyện gì thì cứ nói.” An Lương nói rõ: “Nếu là chuyện mà An Thịnh nhà cháu có thể làm được, chắc chắn cháu sẽ làm đàng hoàng cho chú Ngô.”
“Nhưng nếu là chuyện An Thịnh nhà cháu không làm được, chú Ngô cũng đừng làm khó cháu, cháu cũng không làm khó chú Ngô, quay đầu đi về hẳn, chọn lại căn hộ ở dự án khác.” An Lương nói rõ ý của mình.
Ngô Chính Phong gọi: “Hiểu Lâm, cô đưa bạn gái của Tiểu An đi xem phòng nữa, giới thiệu tình hình kỹ càng vào, chẳng hạn như nệm của bốn phòng ngủ, toàn bộ đều là hàng đặt cao cấp của King Koil, giá của mỗi tấm nệm đều là 40 vạn, tất cả đồ dùng trên giường, toàn bộ đều dùng chất liệu tơ tằm của Mine.
An Lương gật đầu với Dương Mậu Di, ngỏ ý Dương Mậu Di đi xem nhà với Dương Hiểu Lâm, anh nói chuyện quan trọng với Ngô Chính Phong.
“Cô Dương, vui lòng đi lối này.” Dương Hiểu Lâm đưa Dương Mậu Di đi xuống dưới lầu, An Lương và Ngô Chính Phong ở lại vườn hoa trên không, hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi của vườn hoa trên không.
“Tiểu An, khu vực nghỉ ngơi của vườn hoa trên không bên chú dùng kỹ thuật khí mạc, cháu chờ một chút, chú kêu Dương Hiểu Lâm mở cách khí.” Ngô Chính Phong gọi điện cho Dương Hiểu Lâm, dặn dò Dương Hiểu Lâm mở khí mạc của khu nghỉ ngơi vườn hoa trên không.
Khí mạc có nghĩa là, dùng kỹ thuật tường không khí trong không gian mở, tiến hành điều tiết nhiệt độ không khí của không gian nhất định.
Chẳng hạn như bây giờ là mùa đông, thì có thể dùng kỹ thuật khí mạc để khiến khu nghỉ ngơi của vườn hoa trên không trở nên ấm áp hơn.
Tuy là hiệu quả thì chắc chắn không bằng không gian kín, nhưng kỹ thuật như vậy cũng cực kỳ hữu ích rồi!
Sau khi Ngô Chính Phong cúp máy, bèn tiếp tục nói: “Thực ra khởi động và điều chỉnh khí mạc của vườn hoa tầng thượng không rườm rà như vậy, sau khi vào ở, thì có thể tiến hành điều chỉnh thông qua ứng dụng điện thoại.”
“Toàn bộ hệ thống thông minh của bên chú sử dụng phương án khống chế an toàn cấp theo con chip, hơn nữa có chức năng thao tác qua một nút bấm từ xa, vậy nên về mặt an toàn cũng cực kỳ xuất sắc, biệt thự đỉnh cấp trên toàn cầu đều dùng phương án thông minh tương tự.” Ngô Chính Phong hơi tự đắc nói.
An Lương biết bây giờ Ngô Chính Phong tâng bốc căn hộ này cũng chỉ là đang tung mồi nhử, chắc chắn ông ta có việc nhờ An Lương giúp đỡ.
Chưa đầy 1 phút sau đó, khí mạc của vườn hoa trên không được khởi động, gió lạnh ban đầu biến mất chuyển sang gió ấm, đặc biệt là khu nghỉ ngơi nơi họ đang ngồi, càng đầy gió lạnh.
“Thế nào, kỹ thuật khí mạc này không tồi nhỉ?” Ngô Chính Phong hỏi.
Có một nói một, kỹ thuật khí mạc này cực kỳ mạnh mẽ.
Đặc biệt là lúc mùa hè, nếu một đám người làm tiệc tùng nướng đồ ăn, mùa hè nóng bức có sự hỗ trợ tản nhiệt của kỹ thuật khí mạc, không phải sướng lên trời rồi sao?
“Cực kỳ không tồi!” An Lương khen ngợi.
“Chú và ông Vân Cẩm là bạn bè, lâu lâu bọn chú sẽ cùng đánh bóng bàn.” Đột nhiên Ngô Chính Phong nói một câu râu ông này cắm cằm bà kia.
An Lương thắc mắc nhìn ông ta.
Ngô Chính Phong thấy biểu cảm thắc mắc của An Lương, đột nhiên ông cười phá lên: “Tiểu An à, càng ngày chú càng tán thưởng cháu rồi!”
“Ông Vân Cẩm là bố của cô Vân Hi Nguyệt, cũng là bác hai của cậu Vân Hải Dương.” Ngô Chính Phong nói rõ.
“Trước đó lúc chú đánh bóng bàn với ông Vân Cẩm, vô tình nghe thấy Tiểu An chơi chung với cậu Vân Hải Dương, tiện thể thu thập một số thông tin của các cháu trên mạng.” Ngô Chính Phong nói một cách uyển chuyển.
Thu thập từ trên mạng á?
E là cố tình điều tra qua chứ hả!
Cuối cùng An Lương cũng có cảm giác hiểu ra mọi chuyện, thì ra là vậy!
Ngô Chính Phong muốn gia nhập vào hội nhóm lợi ích nhỏ chứ gì?
Căn biệt thự siêu cấp này đúng là có giá 9000 vạn, hơn nữa là trong tình trạng cực kỳ xứng đáng, nếu thực sự mở bán trong thị trường công khai, cho dù là một ức, e là cũng có người đồng ý mua.
Nhưng một ức thì sao?
Nhóm lợi ích nhỏ của An Lương lần trước nhổ của Shiseido hơn 12 ức, mỗi thành viên của nhóm nhỏ đều nhận được thu nhập hơn 3 ức, hơn nữa là thu nhập chính đáng.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất!
Đối với Lý Tồn Viễn mà nói, muốn kiếm tiền không phải chuyện khó, nhưng muốn kiếm tiền hợp pháp hợp tình hợp lý, và kiếm tiền lớn, nó mới là chuyện khó khăn.
Vậy nên An Lương mới quan trọng như vậy!
“Tiểu An, căn hộ này xem như quà gặp mặt của chú Ngô, sau nếu lúc có hoạt động gì, còn mong các thanh niên đừng chê chú Ngô, chú Ngô xử lý việc hậu cần cho các cháu, cũng không có vấn đề gì!” Ngô Chính Phong nói một câu hai nghĩa.
An Lương im lặng, cậu đang suy nghĩ xem có nên đưa Ngô Chính Phong vào nhóm lợi ích nhỏ không.