Chương 730: m Dương Sư quyết đấu?
Trong trung tâm thương mại SKP, đối mặt với sự thăm dò của An Lương, Kha Thư Mẫn lạnh giọng đáp: "Đương nhiên là chúng tôi đến đây mua đồ."
An Lương liếc nhìn quầy bán hàng Kiều Lan ở bên cạnh, anh vừa đúng lúc biết rằng đây là một nhãn hiệu, nói thẳng thân phận ông chủ nhà tang lễ.
"Dì đến mua ở Kiều Lan sao?" An Lương giả vờ hỏi, trước khi đối phương trả lời, anh đã tiếp tục nói: "Kiều Lan là hàng hiệu bình dân nhất ở SKP."
Câu nói này là ám chỉ Kha Thư Mẫn không mua nổi đồ xịn, là ẩn ý châm biếm.
Khóe môi Ninh Nhược Sương nhếch lên, bỗng nhiên cô cảm thấy m Dương Sư này cũng được đấy.
Đúng là Kha Thư Mẫn tới Kiều Lan mua đồ!
Nhưng An Lương vừa nói như vậy, sao bà ta có thể không nghe ra dấu hiệu của sự châm biếm chứ?
Kha Thư Mẫn âm thầm nổi giận: "Cậu là bạn trai của Ninh Nhược Sương sao?"
"Đúng vậy, thưa dì, dì có gì chỉ dạy?" An Lương hỏi ngược lại.
"Vậy cho nên Ninh Nhược Sương không về nhà vào kì nghỉ là vì ở lại nhà cậu sao?" Kha Thư Mẫn bổ sung: "Hai đứa bây giờ đang sống chung sao? Bố mẹ cậu biết không?"
Ninh Nhược Văn ở bên cạnh nói tiếp. "Ôi! Ninh Nhược Sương, chị không có liêm sỉ sao... Chà chà! Cùng nhau sống chung mà còn kêu gào cho được!"
Ninh Nhược Sương lạnh lùng nhìn hai người.
Nghe Kha Thư Mẫn và Ninh Nhược Văn kì quái nói, An Lương bỗng nhiên lý giải nguyên nhân Ninh Nhược Sương bị thương mà tình nguyện ở lại bên Trần Tư Vũ không về nhà.
Hai người một lớn một nhỏ hợp lại công kích m Dương Sư, ai mà chịu nổi?
Dù sao tính cách của Ninh Nhược Sương vẫn thích im lặng.
Kể cả bây giờ gặp Kha Thư Mẫn và Ninh Nhược Văn, cô càng lựa chọn im lặng nhiều hơn.
May mà hôm nay An Lương ở đây!
An Lương đúng là m Dương đại sư!
Quyết đấu m Dương thuật sao?
An Lương tỏ ý rất có hứng thú, dù sao anh một thân m Dương tuyệt học, vừa khéo có thể phô diễn một lúc.
"Dì, dì hiểu lầm rồi, Sương Sương không ở nhà cháu." An Lương nói rõ. "Trước đây cháu đã mua một căn chung cư cho Sương Sương ở quốc tế Vân Cảnh, bây giờ cô ấy đang ở quốc tế Vân Cảnh!"
Nói tới đây, An Lương nhìn về phía Ninh Nhược Sương, cố ý hỏi: "Sương Sương, em không nói với người nhà sao?"
Ninh Nhược Sương phối hợp trả lời: "Căn hộ giá trị hơn 1000 vạn, em không nói với người nhà được, sợ bọn họ hiểu lầm."
Được đấy!
Ninh Nhược Sương cũng biến thành m Dương Sư theo An Lương!
Lúc Ninh Nhược Sương nói ra con số hơn 1000 vạn, sắc mặt của Kha Thư Mẫn và Ninh Nhược Văn dần thay đổi, rõ ràng là cảm giác bị đàn áp.
"Chà!" An Lương nói tiếp: "Người trong nhà có gì mà hiểu lầm, chỉ là một căn chung cư thôi mà, có cái gì mà hiểu lầm."
Ông chủ nhà tang lễ tiếp tục nói thêm vào: "Đúng rồi, dì thích sản phẩm nào của Kiều Lan, con tặng dì một bộ làm quà ra mắt nhé!"
Trong thế giới của người trưởng thành, thêm vào lời nói trợ từ “nhé”, thường biểu đạt ý tứ không đồng nhất.
Ví dụ như: "Tôi trả tiền" và "Tôi trả tiền nhé" hoàn toàn biểu đạt hai ý khác nhau!
Tình huống bây giờ cũng là như thế.
An đại sư im hơi lặng tiếng phát động thuật m Dương, một câu: "Con tặng dì một bộ làm quà ra mắt nhé!" đầy đủ dấu hiệu của sự bố thí!
Cho dù đã thêm "nhé", vẫn có một loại cảm giác của ăn mày!
Ninh Nhược Sương đứng cạnh cười thầm, cô hiểu được ý của An Lương.
Kha Thư Mẫn giống nghe hiểu được ý tứ của An Lương, bản thân bà ta cũng là m Dương Sư, làm sao nghe không hiểu được ý của An Lương chứ?
Lúc đầu Kha Thư Mẫn vừa chuẩn bị phản kích lại An Lương, ví dụ như nói An Lương vừa nói tặng một căn hộ giá trị ngàn vạn cho Ninh Nhược Sương, bà ta đã bán tín bán nghi.
Nhưng Kha Thư Mẫn bỗng nhiên nhìn về sau An Lương, bà ta bèn thể hiện tuyệt kỹ lật mặt, vừa rồi còn là một bộ mặt Tư Mã lạnh lùng, một giây sau đã biến thành vẻ mặt tươi cười tiến lên nghênh tiếp.
"Xin chào! Quản lý Đinh!" Kha Thư Mẫn vẻ mặt tươi cười tiến lên nghênh tiếp.
Đinh Hồng Dương nghi hoặc nhìn Kha Thư Mẫn, ông ta hỏi: "Bà là?"
"Tôi là Kha Thư Mẫn của trường trung học cơ sở." Kha Thư Mẫn tự giới thiệu mình.
Đinh Hồng Dương vẫn nghi hoặc, ông ta đã nhận ra được điều gì đó ở Kha Thư Mẫn, nhưng người khác chủ động chào hỏi, ông ta đều nói qua loa theo lễ phép: "Ồ, hóa ra là đồng chí Tiểu Kha."
"Quản lý Đinh đi dạo phố một mình sao?" Kha Thư Mẫn bối rối hỏi.
Đinh Hồng Dương thuận miệng trả lời: "Vợ tôi đang ở trong nhà vệ sinh, tôi đi trước." Sau khi nói xong, Đinh Hồng Dương giơ đồng hồ ở cổ tay trái lên nhìn.
Ý này rất rõ ràng, đó là nhìn đồng hồ tiễn khách!
Người cổ đại bưng trà tiễn khách, người hiện đại biến thành nhìn đồng hồ tiễn khách.
Kha Thư Mẫn dĩ nhiên là hiểu, bà ta vội vàng trả lời: "Vâng, không quấy rầy quản lý Đinh nữa, chúc ngài đi dạo phố vui vẻ."
Câu chúc này…
Tràn đầy mùi vị nịnh nọt!
Đinh Hồng Dương vốn không để ý Kha Thư Mẫn, ông ta là chủ quản trong hệ thống giáo dục, người như Kha Thư Mẫn nịnh bợ ông ta quá nhiều, sao ông ta có thể nhớ hết chứ?
Lúc Kha Thư Mẫn quay về, Đinh Hồng Dương liếc mắt nhìn bóng lưng của Kha Thư Mẫn, sau đó nhìn thấy An Lương đang nhìn qua.
Lúc nhìn thấy An Lương, ông ta sửng sốt một chút, bởi vì ông ta thật sự quen biết An Lương!
Đinh Hồng Dương nhìn Kha Thư Mẫn đi về phía An Lương, ông ta âm thầm suy nghĩ Kha Thư Mẫn có quen biết An Lương sao?
Nếu như Kha Thư Mẫn quen biết An Lương, thái độ lúc nãy của ông ta có thể khiến An Lương không hài lòng hay không?
Suy nghĩ đến điểm này, Đinh Hồng Dương lập tức đi theo, ông ta chuẩn bị chào hỏi An Lương, tiện thể quan sát mối quan hệ giữa An Lương và Kha Thư Mẫn, từ đó rồi quyết định đối xử với Kha Thư Mẫn ra sao.