Chương 123. Tôi Nghi Ngờ Cậu Đang Làm Màu!
Tại tiệm LiveHouse Năm Tháng.
An Lương quay trở lại bàn 29, anh cười hỏi: “Nghe có hay không?”
Trần Tư Vũ liếc An Lương một cái, cô trả lời bằng tiếng Anh: “Hay thì đúng là hay, nhưng em nghĩ là anh đang có ẩn ý điều gì đó!”
Có vấn đề với ý nghĩa của lời bài hát “I Still Love You”!
Bài hát này là một câu chuyện về một đôi nam nữ sau khi chia tay, nhưng người đàn ông vẫn gắng gượng hoài niệm về mối tình cũ.
Trần Tư Vũ nói bằng tiếng Anh có nghĩa là cô ấy hiểu lời bài hát và cũng hiểu về câu chuyện kể trong bài.
An Lương trực tiếp bỏ qua chủ đề này: “Chỉ là hát mà thôi. Nếu em không thích, tôi có thể hát bài khác.”
Trần Tư Vũ nghe thấy An Lương không sử dụng tiếng Anh để hồi đáp, cô cũng nhanh chóng tiếp lời: “Vậy thì hát một bài hát khác đi?”
“Chúng ta hãy chừa một con đường cho những người khác sống với nữa chứ!” An Lương hạ thấp giọng đáp lại.
Từ khi An Lương bước xuống sân khấu, hiện tại đã không có ai bước lên sân khấu tiếp tục biểu diễn nữa.
Bởi vì vừa nãy An Lương đã hát quá hay, nếu bây giờ có ai đó đi lên trình diễn thì nhất định sẽ trở thành bia đỡ đạn thảm hại, cho nên tất nhiên là không có ai đi lên nữa.
Sau cùng, bà chủ tiệm lại một lần nữa bước lên cứu cánh cho sân khấu, và ca khúc “Có thể hay không” của cô đã giành được rất nhiều tràng pháo tay khen ngợi.
Gần mười giờ, Trần Tư Vũ chủ động đề nghị: “Chúng ta về chứ?”
Trước khi An Lương trả lời, Trần Tư Vũ nói tiếp: “Anh đã uống rượu nên em sẽ lái xe đưa anh về trước, sau đó em sẽ tự trở về nhà.”
“Ừ”. An Lương đồng ý.
Hai người trở lại bãi đậu xe của học viện âm nhạc quốc gia cạnh đó.
Khởi động chiếc Lamborghini Huracán, Trần Tư Vũ, một người thích lái xe đua lại đang điều khiển tốc độ rất từ tốn, giống như lúc An Lương say khướt dạo trước, cô lái xe chậm rãi và ổn định. An Lương ngồi ở ghế phụ, ngắm nhìn xe cộ tấp nập đi lại bên ngoài cửa kính xe.
Không khí hai bên đều có chút trầm lắng.
Đi được gần nửa quãng đường, Trần Tư Vũ lên tiếng trước: “Ngày mai rời đi lúc nào vậy?”
An Lương trả lời: “7 giờ tối mai bay.”
“Vậy thì ...”. Trần Tư Vũ do dự một lúc rồi mới hỏi: “Khi nào thì anh lại đến đây?”
Khóe miệng An Lương hơi nhếch lên.
Trần Tư Vũ đây là đang không nỡ rời xa anh ư?
Theo như mức độ tình cảm của Trần Tư Vũ dành cho anh thì Trần Tư Vũ chắc hẳn là đã có tình cảm với anh rồi đúng không?
Đương nhiên An Lương không xoáy vào chủ đề này, nguyên tắc của một người đàn ông tốt chính là: không chủ động, cũng không từ chối.
“Trước khi học kỳ mới bắt đầu, chắc là tôi sẽ quay lại đây lần nữa”. An Lương hồi đáp.
“Ừ!”. Trần Tư Vũ chỉ ậm ừ một tiếng.
Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn Di Hanh, sau khi đậu xe xong, Trần Tư Vũ đưa chìa khóa xe trả lại cho An Lương, cô nhìn An Lương rồi nói: “Em về nhé?”
Cô đang đợi An Lương mời cô uống một ly nước.
Trong lòng Trần Tư Vũ rất phức tạp, cô hy vọng An Lương sẽ mời cô, nhưng cô cũng không muốn An Lương làm như vậy.
Tuy nhiên, An Lương là một người đàn ông tốt nên cậu luôn tuân thủ các nguyên tắc của một người đàn ông tốt.
“Tôi tiễn em ra ngoài đón taxi!”. An Lương thể hiện trọn vẹn phẩm chất chính nhân quân tử của mình.
“Được thôi!”. Trần Tư Vũ trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút mất mát, cảm giác vừa có được vừa mất đi này khiến Trần Tư Vũ có chút không quen.
Tại lối vào của sảnh khách sạn Di Hanh, An Lương vẫy taxi, dẫn Trần Tư Vũ đến ngồi lên xe và chào tạm biệt: “Khi nào về tới nhà nhớ nhắn tin báo cho tôi biết nhé.”
“Ừ ừ!” Trần Tư Vũ đáp lại.
Không đến hai mươi phút sau, Trần Tư Vũ đã trở lại học viện âm nhạc quốc gia. Lúc cô vừa leo lên giường ngủ, Tống Sảnh, bạn cùng phòng kí túc với cô liền cất tiếng cười đùa: “Tư Vũ, cậu nổi tiếng rồi nhé!”
“Có chuyện gì vậy?” Trần Tư Vũ hỏi, tại sao cô ấy lại nổi tiếng?
Tống Sảnh đưa điện thoại di động cho Trần Tư Vũ xem: “Ai đó đã chụp ảnh cậu lái một chiếc Lamborghini, sau đó đăng lên diễn đàn của trường. Nhân tiện, anh chàng đẹp trai đó là ai vậy? Anh ấy đã khiến khán giả trong tiệm Năm Tháng đều phải kinh ngạc đến bất ngờ đó!”
Trần Tư Vũ liếc nhìn Tống Sảnh trả lời: “Anh ấy chính là m Dương Sư mà tớ đã đề cập trước đây đó”
“Hả?” Tống Sảnh ngạc nhiên: “ m Dương Sư nào lại có thể lợi hại như vậy?”
“Mình cũng đã rất ngạc nhiên” Trần Tư Vũ đáp lại.
“Vậy nên là hai người… Chà chà, mình biết rồi nhé!” Tống Sảnh nhếch miệng cười.
Trần Tư Vũ ậm ừ: “Bọn mình chỉ là bạn thôi.”
“Quỷ mới tin lời cậu.” Tống Sảnh đáp lời với vẻ hoàn toàn không tin tưởng.
Hai người cười nói hi hi ha ha đùa giỡn náo nhiệt cả căn phòng.
Tại khách sạn Di Hanh.
An Lương đang gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan để kể lại những điều thú vị ở Đế Đô, bao gồm cuộc đua xe hơi ở công viên Kim Cảng cùng với việc được nếm thử nhiều món ngon khác nhau của Đế Đô, cốt chỉ là để chọc ghẹo những người đi cùng.
“Thật ghen kỵ quá đi!” Lý Tịch Nhan trả lời: “Mình thật quá đáng thương, tới giờ vẫn đang phải học tiếng Anh đây này!”
Lúc trước An Lương từng nhắn tin bảo: “Ngoại ngữ của mình rất tốt, chúng ta cùng nhau học ngoại ngữ đi.”
Lý Tịch Nhan gửi một bức ảnh của Hán Đông Khang tiên sinh qua và nói: “Mình đã xem bộ phim truyền hình này, và mình cũng biết việc học ngoại ngữ có ý nghĩa như thế nào nhé! Hừ!”
Việc này thật là đáng xấu hổ mà!
Tất nhiên, An Lương không thể thừa nhận rằng mình đang làm màu, cậu trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn ghi âm giọng nói và dùng tiếng Anh để giải thích, chứng minh mình vô tội.
Khả năng nói tiếng Anh rất thông thạo và thậm chí còn giỏi hơn cả một số người nước ngoài khác. Sau khi tin nhắn thoại của An Lương được gửi đi, Lý Tịch Nhan bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, lẽ nào là do cô nghĩ quá nhiều rồi?
An Lương thực sự chỉ là muốn học tiếng Anh cùng với cô thôi?
Xét cho cùng, tiếng Anh của An Lương rất rõ ràng và trôi chảy, nghe rất hay và lợi hại.
“Sao tiếng Anh của cậu lại có thể lợi hại đến thế?” Lý Tịch Nhan gửi tin nhắn hỏi.
An Lương đã sẵn sàng làm màu tiếp: “Sự lợi hại của mình còn có nhiều cái khác nữa cơ, sau này cậu sẽ phát hiện ra thôi!”
Tái bút: Người anh em à, vẫn chưa đủ hoa đẹp sao?