Chương 158. Tối nay có về không?
Trong lòng An Lương nắm rất chắc, trên mặt Trần Tư Vũ mang theo ý cười, chọn vị mình thích.
“Em thích vị hoa nhài, anh cũng thử xem?” Trần Tư Vũ nói.
An Lương gật đầu nói: “Được.”
Tống Thiến chọn một cái vị nho đỏ, hai bạn nữ sinh khác trong phòng cũng lần lượt chọn.
An Lương lấy vị hoa nhài cuối cùng, cậu thuận miệng nói: “Còn năm cái nữa đấy, mọi người cố lên!”
Kem rất nhỏ, chỉ khoảng 7-8g, ăn hai cái hoàn toàn không thành vấn đề.
An Lương ăn một cái kem hoa nhài, sau đó ngồi vào bên trên băng ghế đàn piano, tiện tay nghịch mấy phím đàn.
Trần Tư Vũ nghe tiếng đàn ngổn ngang, cô trêu chọc: “Anh còn biết chơi đàn piano?”
“Tinh!”
“Phần thưởng ngẫu nhiên đang được nhận…”
“Chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng đàn piano chuyên nghiệp.”
Trong nháy mắt An Lương đã thu được một lượng lớn tri thức liên quan đến đàn piano, vốn dĩ tiếng đàn đang ngổn ngang đột nhiên trở thành có thứ tự, ngay khi khúc dạo đầu vang lên, Trần Tư Vũ đã đánh giá âm nhạc của An Lương.
“The beginning.” Trần Tư Vũ nói tên bài hát.
An Lương không có đáp lại, cậu chuyên tâm chơi đàn.
Một khúc đàn này cực kỳ ngắn, chưa đến hai phút, lúc An Lương đánh xong nốt cuối cùng, cậu dò hỏi: “Đàn thế nào?”
“Nếu như nói dối vậy thì là đàn rất tốt.” Trần Tư Vũ đáp lại, sau đó bổ sung: “Đại khái đạt đến trình độ chuyên nghiệp.”
Người này quả nhiên hiểu biết!
Phán đoán được chuẩn xác trình độ đàn piano của An Lương đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
“Anh lại đàn thêm bản nữa.” An Lương tiếp tục biểu diễn.
Lúc khúc nhạc vang lên, Trần Tư Vũ vẫn trong nháy mắt liền đoán được bài hát.
“Duyên chi không trung, cô quạnh đêm muộn.” Trần Tư Vũ vừa nói vừa nguýt An Lương một cái, người này lại đang làm màu?
Sau khi An Lương hoàn thành biểu diễn, Trần Tư Vũ không có thay đổi đánh giá: “Vẫn chỉ là trình độ chuyên nghiệp, miễn cưỡng không có trở ngại!”
Trần Tư Vũ vứt que vào thùng rác, cô ra hiệu cho An Lương đứng lên, cô muốn tới biểu diễn một lần.
An Lương đứng sang một bên.
Trần Tư Vũ biểu diễn lại một lần The beginning mà An Lương vừa biểu diễn, mặc dù cùng một bản nhạc, nhưng dù là An Lương cũng có thể đoán ra được trình độ biểu diễn của Trần Tư Vũ cao hơn.
“Cô quạnh đêm muộn” cũng là tình trạng như thế.
An Lương biểu diễn “cô quạnh đêm muộn” vẻn vẹn chỉ là một khúc đàn piano, lúc Trần Tư Vũ biểu diễn, thật sự có thể nghe ra một loại cảm giác cô tịch, lập tức có thể phân cao thấp giữa hai bên.
Trần Tư Vũ tiếp tục biểu diễn một đoạn “Dragon fly keeper”, bản nhạc này có tiết tấu rất nhanh, độ khó biểu diễn nhẹ nhàng vượt qua hai bản nhạc trước.
Lúc Trần Tư Vũ biểu diễn xong, An Lương hiếu kỳ dò hỏi: “Em là cấp bậc gì vậy, rất giỏi!”
Trong mắt Trần Tư Vũ mỉm cười, cô giải thích: “Ở lĩnh vực piano, cấp chuyên nghiệp chính là em trai mới nhập môn, bên trong hệ đàn piano chúng em, bất luận là sinh viên mới nào, ít nhất cũng là loại trình độ đó.”
Trần Tư Vũ tiếp tục nói: “Qua bốn năm đại học, trình độ cơ bản nhất chính là lên cấp diễn tấu, nếu như thiên phú tốt hơn thì sẽ cao hơn một chút, thậm chí còn có khả năng đạt đến cấp có thể dạy người khác, lúc đó liền có thể trở thành giáo sư đại học đàn piano, dạy học sinh chơi đàn piano.”
“Cấp bạc càng cao hơn chính là nghệ sĩ piano, và những đại sư đàn piano. Bất kể là nghệ sĩ piano, hay là đại sư, toàn bộ đều cần có thiên phú tốt, không phải một ngày luyện đàn mười tiếng là có thể đạt đến trình độ đó.” Trần Tư Vũ có chút cô đơn.
Quen tay hay viện chỉ là đẳng cấp thấp của cách chơi, ví dụ như trình độ biểu diễn bản nhạc cấp sáu, chỉ cần quen tay hay việc là có thể thực hiện.
Nhưng đẳng cấp cao hơn thì cần có thiên phú!
Nếu không thì tại sao chỉ có Vân Địch tiên sinh được vào điện thờ chứ?
Vì vậy trong lĩnh vực đàn piano, cấp chuyên nghiệp thật sự chỉ là một em trai mới học.
Đương nhiên, ở người bình thường, cấp chuyên nghiệp đã là tương đối lợi hại.
Lời của hệ thống nhân sinh rất đúng chừng mực, vừa để cho An Lương có thể tự do biểu diễn một số bản nhạc, cũng sẽ không để cho An Lương đột nhiên trở thành một chuyên gia tuyệt đỉnh.
Dù sao An Lương chưa có học qua đàn piano bao giờ, đột nhiên trở thành đại sư thế giới trong lĩnh vực đàn piano, trừ phi hệ thống nhân sinh có được thuật hạ thấp trí thông minh của toàn thế giới, nếu không thì quỷ cũng biết là có vấn đề, đúng không?
“Có điều, em rất ngạc nhiên là anh biết chơi piano đấy.” Trần Tư Vũ cười nói.
An Lương đáp lại: “Tự học một thời gian, thiên phú cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Tuy rằng có chút thiên phú, nhưng bên trong hệ piano chúng em, có người nào là không có thiên phú như vậy chứ?” Trần Tư Vũ khoa trương đáp lại.
Trong lòng An Lương thầm thỏa mãn, hệ thống nhân sinh này đúng là cực kỳ tốt.
Tới gần năm giờ, An Lương nhận được WeChat của Vân Hải Dương, Vân Hải Dương nhắc nhở An Lương chuẩn bị xuất phát, bọn họ dự định ăn món Pháp ở đường phía tây, tất nhiên lúc tan tầm sẽ có tình trạng kẹt xe.
An Lương nói: “Tư Vũ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi, đầu tiên đi Tôn Duyệt, sau đó đi Thập Tam Tiên Sinh.”
Tống Thiến ở một bên cười mà như không cười nói: “Buổi tối có về không?”
Trần Tư Vũ hơi đỏ mặt, cô hừ nhẹ nói: “Mình cũng nên hỏi một chút, tối nay cậu có về không, không phải cậu cũng muốn ra ngoài hẹn hò sao?”
“Mình đó là hẹn hò?” Tống Thiến nói: “Mình là đến xin lỗi người ta, lúc trước không phải đã nói rồi sao, mình block người nói cái mẫu Wet kia, hôm nay mình mời người ta ăn cơm nhận lỗi.”
An Lương cũng không nhịn được nở nụ cười!
Có điều Tống Thiến cũng thú vị, tính cách cực kỳ tốt, còn biết nhận lỗi xin lỗi.