Chương 161. Đầu óc có vấn đề
Vân Hải Dương nghe thấy An Lương chắc chắn, anh lập tức gọi: “Tiểu Điền, đem một tổ hoàng kim, thần kim và tử kim cùng một mẻ rượu nhỏ của Armand de Brignac đến khu thẻ số 2 đi!”
Tiểu Điền vội vã đồng ý nói: “Được rồi, anh Hải Dương, tôi đi xử lý ngay.”
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Điền tự mình đẩy một xe nhỏ, đưa ba chai Át Bích A đến khu thẻ số 2, anh ta khách khí lại cung kính nói: “Anh Hạo, anh Hải Dương ở khu thẻ số 1 đưa một bộ mẻ rượu nhỏ của Armand de Brignac đến đây để nhận lỗi, xin anh vui lòng nhận.”
Tiểu Điền vừa nói, vừa đặt ba chai Át Bích A ở trên khay trà.
Sắc mặt Ngô Hạo thay đổi, cậu ta tức giận, cậu ta có thể chắc chắn 100%, Vân Hải Dương đây chính là đang chọc cậu ta.
Cậu ta là chủ mời khách, gọi một bàn rượu, Vân Hải Dương đưa ba chai Át Bích A lại đây là có ý gì?
Ám chỉ đẳng cấp mời khách của cậu ta quá thấp?
Ba người Lâm Mộc Phong nhìn nhau một chút, bọn họ cũng nhìn ra Vân Hải Dương đây là đang chọc Ngô Hạo, nhưng bọn họ không có ý định tham gia.
Dựa theo tình hình của bọn họ, mặc dù là Vân Hải Dương cũng kiếm được trên hai triệu, nhưng mà một bộ mẻ rượu lớn của Armand de Brignac, Vân Hải Dương thật sự gọi nổi!
“Đây chính là Át Bích A đại danh đỉnh đỉnh sao?” Tống Thiến hiếu kỳ nhìn ba chai Át Bích A.
Tống Thiến cũng nhìn ra Ngô Hạo không vui, nhưng cô không có quá để ý.
“A, lần đầu tiên tới đây đã nhìn thấy Át Bích A trong truyền thuyết rồi!” Tống Thiến vừa nói, vừa cầm điện thoại di động lên chuẩn bị chụp ảnh.
Lúc cô vừa mới chuẩn bị chụp ảnh, Ngô Hạo trực tiếp cướp lấy điện thoại của cô: “Át Bích A có cái gì hay mà chụp?”
“Anh làm gì vậy?” Tống Thiến tăng cao âm lượng.
Ngô Hạo sầm mặt lại: “Cô chụp cái gì mà chụp?”
“Tôi không thể chụp sao?” Tống Thiền hừ nhẹ: “Người khác tặng anh Át Bích A, tôi còn không thể chụp một cái?”
“Cô!” Ngô Hạo phẫn nộ nhìn Tống Thiến.
Tống Thiến nhấc túi xách đứng lên: “Hừ! Tôi đi sát vách chụp, vậy là được chứ gì?”
“Cô đứng lại cho tôi!” Ngô Hạo gào thét.
Tống Thiến không thèm để ý tới hội Ngô Hạo, quan hệ của hai bên vốn rất là bình thường, chỉ là bậc cha chú quen nhau mà thôi, hơn nữa Tống Thiến cảm thấy Ngô Hạo oan uổng, cho nên mới có cuộc tụ hội ngày hôm nay.
Nhưng mà biểu hiện của Ngô Hạo quá kém!
Tống Thiến hoàn toàn không thèm để ý Ngô Hạo, cô chuẩn bị đi về khu thẻ số 1.
Ngô Hạo nhìn Tống Thiến không nhìn thẳng mình khiến cậu ta cảm thấy bị mất mặt trước anh em, cậu ta nhanh chóng đứng dậy, đưa tay kéo vai Tống Thiến, sau đó dùng lực kéo Tống Thiến về trên ghế sofa.
Động tác thô lỗ như vậy lập tức làm Tống Thiến tức giận, cô tăng cao âm lượng, lớn tiếng nổi giận mắng: “Anh làm cái gì vậy?”
Động tĩnh truyền tới khu thẻ số 1, Trần Tư Vũ mở miệng nói: “An Lương, hình như em nghe thấy tiếng Tống Thiến. Chúng ta qua đó xem một chút!”
An Lương cũng nghe thấy giọng Tống Thiến, cậu gật đầu nói: “Chúng ta qua xem một chút.”
Vân Hải Dương nói theo: “Cùng nhau đi đi!”
Mọi người cùng đi sang khu thẻ số 2.
Bầu không khí bên trong khu thẻ số 2 rất lúng túng, Tống Thiến phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngô Hạo, Ngô Hạo vừa phẫn nộ lại lúng túng, ba người Lâm Mộc Phong giả vờ chơi điện thoại di động, Ninh Nhược Sương yên lặng dùng điện thoại di động quay lại.
Đoàn người An Lương đi tới, Trần Tư Vũ mở miệng nói trước: “Thiến Thiến, cậu không sao chứ?”
Tống Thiến trừng Ngô Hạo một cái: “Anh còn muốn ngăn cản tôi rời đi sao?”
Ngô Hạo nhìn Trần Tư Vũ một chút, rồi lại nhìn Tống Thiến, hừ lạnh nói: “Cút đi!”
An Lương khẽ nhíu mày, lòng dạ của người này có chút hẹp hòi đi?
Vân Hải Dương ở một bên cười lạnh nói: “Anh Hạo Tử, anh đây là uống nhiều rồi?”
Ngô Hạo nhìn chằm chằm Vân Hải Dương: “Vân Hải Dương, mày cố ý trị tao?”
“Chà chà, anh Hạo Tử, tôi tôn trọng cậu, mới gọi cậu một tiếng anh, nếu không thì cậu là cái thá gì?” Vân Hải Dương hừ lạnh.
“Muốn tính nợ cũ?” Ngô Hạo nhìn chằm chằm Vân Hải Dương.
“Tính nợ cũ gì? Đúng là tôi đụng phải xe của cậu, nhưng mà lẽ nào tôi không bồi thường?” Vân Hải Dương hỏi ngược lại.
Ngô Hạo hừ lạnh: “Xe bị tai nạn bị hao mòn, mày đã bồi thường chưa?”
“Ài! Tôi nói sao cậu sao lại block tôi chứ, kết quả chính là vì nguyên nhân này, tôi mới sơ sẩy chuyện này. Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?” Vân Hải Dương dò hỏi.
Trước khi Ngô Hạo mở miệng, Vân Hải Dương tiếp tục nói: “Xe kia của cậu là Ferrari 458 cũ, hình như giá trị là 2,2 triệu tệ, đúng không? Lúc đó bị một người đi xe đạp làm xước, kính chiếu hậu cũng hỏng rồi, tôi đã trả toàn bộ tiền sửa chữa, cậu nói xem, tôi còn phải bồi thường bao nhiêu?”
Lại chỉ là hỏng một cái kính chiếu hậu?
Trong lòng An Lương còn tưởng là nghiêm trọng lắm nữa!
Tình huống như vậy không ảnh hưởng quá lớn đối với giá trị của xe, bởi vì không có nguy hại đến tính ổn định của xe.
Ngô Hạo trầm mặc không nói.
Tiền Tiểu Cường nói xen vào: “Dựa theo tình huống như vậy, chi phí bồi thường nhiều nhất là 10.000 tệ. Hải Dương, tôi giúp cậu thanh toán, lát nữa cậu uống nhiều thêm hai chén.”
Vân Hải Dương hừ hừ nói: “Cút đi, tôi còn thiếu 10.000 tệ này sao?”
Đối mặt với hai người kẻ hát người xướng, Ngô Hạo cũng không có cách nào phản bác, cứ thế bỏ qua chuyện kính chiếu hậu, cho dù đưa đến thị trường xe cũ chuyên nghiệp nhất định giá, thì chi phí bồi thường cũng không vượt quá 20.000 tệ.
An Lương trầm mặc nhìn Ngô Hạo, cậu nói xen vào: “Được rồi, không có chuyện gì thì đi thôi, Tống Thiến cùng đi với chúng tôi đi!”
Nghe An Lương nói xen vào, nhất thời Ngô Hạo lựa chọn bóp quả hồng mềm.
“Nhà quê từ nơi nào đến, dựa vào cái gì mà cô ấy phải đi qua đó với mày, mày là cái thá gì?” Ngô Hạo vừa nói, vừa nhấc một chai bia lên, hắn dùng chai bia chỉ vào An Lương, có vẻ tràn ngập khí thế.
Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương biểu thị mình có nhiều dấu chấm hỏi, đầu óc người này có vấn đề sao?