Bắt Đầu Mười Liên Rút Triệu Hoán, Ta Sáng Tạo Vạn Cổ Thần Triều

Chương 12: Phức tạp Bắc cảnh

Chương 12: Phức tạp Bắc cảnh
“Chương Hổ, ngươi thân là Bình Xuyên thành thủ tướng, lại tùy ý để Bình Xuyên thành chủ tự động điều động thủ quân, phải bị tội gì!”
Nhất thành chi chủ phụ trách nội vụ, một thành thủ tướng phụ trách quân bị, cả hai về lý tính toán là đồng cấp.
Theo lý thuyết, Bình Xuyên thành chủ căn bản không có tư cách điều động thành vệ quân, trừ phi có hổ phù điều lệnh.
Đương nhiên, nếu thành chủ và thủ tướng cấu kết với nhau, thì chuyện đó cũng rất bình thường.
Đối mặt với chất vấn của Lục Phàm, Chương Hổ mặt mũi đầy vẻ đắng chát: “Mời thái tử điện hạ thứ tội, việc này… việc này có ẩn tình khác!”
“A! Ẩn tình gì? Nói ra xem nào.”
“Hồi thái tử điện hạ, vi thần tuy trên danh nghĩa là Bình Xuyên thủ tướng, nhưng trên thực tế đã sớm mất quyền lực…”
Sau khi Chương Hổ giải thích, Lục Phàm mới hiểu ra.
Hóa ra Chương Hổ được điều đến Bình Xuyên thành nhậm chức thủ tướng chỉ mới mấy năm trước.
Trước khi hắn đến, một thiên phu trưởng và mấy bách phu trưởng của Bình Xuyên thủ vệ quân đã đầu hàng Bình Xuyên thành chủ.
Mệnh lệnh của hắn trong quân đội Bình Xuyên căn bản không có tác dụng gì.
Hơn nữa, Bình Xuyên thành chỉ là một thành nhỏ, vốn đã nghèo nàn, không có gì tài nguyên.
Thủ vệ quân biên chế là một ngàn người, nhưng thực tế chỉ hơn ba trăm.
Trong hơn ba trăm người đó, hơn một trăm người già yếu bệnh tật, còn có một số lưu manh.
Chỉ có gần trăm người thực sự có thể chiến đấu.
Lục Phàm lần đầu tiên biết được những tình huống này, nhất thời không thể tin nổi.
“Những tin tức này đều là thật sao?”
Biên chế một ngàn người, thực tế chỉ có hơn ba trăm, có khả năng chiến đấu lại chưa đến trăm người. Cái này…
“Chắc chắn 100%, hơn nữa… hơn nữa quân lương của thủ vệ quân đã hai năm không được phát.
Gần trăm tên thủ vệ vừa rồi được thành chủ phủ phát lương, coi như là tư binh của thành chủ phủ, cho nên mới nghe theo lệnh thành chủ.”
Tin tức này lại khiến Lục Phàm chấn động, Đại Càn hoàng triều đã suy tàn đến mức này sao?
Tuy Bình Xuyên thành chỉ là một tiểu thành không mấy quan trọng, nhưng “nhìn một đốm mà biết toàn thân”.
Tình hình Đại Càn sợ rằng còn tệ hơn tưởng tượng của hắn, quả thực là “loạn trong giặc ngoài”.
Lục Phàm trầm mặc không nói, sắc mặt Tần Quỳnh, Hạ Hầu Uy và Vương Hồn cũng vô cùng khó coi.
Sau một hồi lâu trầm mặc, Lục Phàm đứng dậy, hít sâu một hơi nói:
“Chương Hổ, bản vương ngày mai sẽ rời đi, tạm thời giao Bình Xuyên thành cho ngươi quản lý, đến lúc đó triều đình sẽ phái người đến thay thế ngươi.”
Hắn có lòng cải biến, nhưng hiện tại chưa có đủ sức mạnh và quyền lực. Cho nên chỉ có thể tạm thời an bài như vậy. Chương Hổ nghe vậy lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Thái tử điện hạ, thần muốn theo ngài về Bắc cảnh.”
Hắn đã nghe nói chuyện xảy ra trên đường phố lúc nãy.
Những lời Lục Phàm nói khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, cũng cho hắn biết những lời đồn về Lục Phàm đều là giả.
Cho dù Lục Phàm không thể tu luyện là thật, nhưng hắn tuyệt đối không phải người nhu nhược.
Người nhu nhược làm sao có thể nói ra những lời khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy?
“Ngạch!”
Lời Chương Hổ nói khiến Lục Phàm hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn liền cười nói:
“Tốt, chờ triều đình phái người đến thay thế ngươi rồi, ngươi hãy đến Bắc cảnh tìm bản vương.”
Hiện tại, ngoại trừ những anh hùng được triệu hồi, hắn không có ai khác có thể dùng.
Giờ đây Chương Hổ nguyện ý trung thành theo hắn, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
“Đa tạ điện hạ!”
Vô cùng kích động, Chương Hổ vội dập đầu tạ ơn. Lục Phàm bảo hắn đứng dậy ngồi xuống, rồi hỏi:
"Chương Hổ, ngươi kể cho bản vương nghe chút tin tức về Bắc cảnh đi, càng chi tiết càng tốt, ngươi biết gì cứ nói hết ra."
"Dạ, điện hạ!" Chương Hổ gật đầu lia lịa, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể.
"Bắc cảnh có lãnh thổ rộng lớn, nhiều dãy núi, nhưng tài nguyên lại khá nghèo nàn, lại nằm ở biên giới quốc gia…"
Qua lời kể của Chương Hổ, Lục Phàm hiểu rõ hơn về Bắc cảnh.
Toàn bộ Đại Càn hoàng triều chia làm 72 quận, Hán Dương quận là lớn nhất trong số đó, diện tích bằng sáu bảy quận khác cộng lại.
Cái gọi là Bắc cảnh thực chất chính là Hán Dương quận. Về danh nghĩa, Hán Dương quận thủ cũng là người nắm quyền kiểm soát toàn bộ Bắc cảnh.
Thoạt nhìn, chức vị Hán Dương quận thủ rất vẻ vang.
Nhưng trong triều đình, không ai muốn đến Hán Dương quận nhậm chức quận thủ.
Bởi vì ngoài diện tích rộng lớn ra, Hán Dương quận chẳng có ưu điểm gì, ngược lại khuyết điểm thì chất chồng.
Tài nguyên nghèo nàn, linh khí mỏng manh, lại nằm ở biên giới của hai hoàng triều, quả là vùng đất không ai quản.
Vì vậy, những người tụ tập ở đó đều là dân lưu manh, hoặc là các loại mã phỉ, bọn lính đánh thuê kiếm sống bằng cướp bóc, không có ai lương thiện cả.
Nhưng điều quan trọng hơn là mối đe dọa từ bên ngoài Bắc cảnh.
Bắc cảnh Đại Càn giáp giới với Mạc Bắc Thiên Võ hoàng triều, mà dân Thiên Võ hiếu chiến, cực kỳ tàn bạo, khát máu.
So với các thế lực tu luyện chính thống trong Đại Càn, Thiên Võ hoàng triều có rất nhiều thế lực tà tu.
Chẳng hạn như cổ tu, trùng tu và thi tu…
Hơn nữa, một số thế lực tà tu của Thiên Võ còn chuyên bắt tu sĩ, dùng thân thể, tinh huyết và huyết nhục của tu sĩ để luyện đan.
Mà nguồn gốc chính của việc các thế lực tà tu Thiên Võ cướp đoạt tu sĩ chính là Bắc cảnh.
Không chỉ có thế lực tà tu Thiên Võ cướp đoạt tu sĩ, tài nguyên ở Bắc cảnh Thiên Võ.
Quân đoàn đóng giữ biên giới Thiên Võ còn thường xuyên xâm phạm, xâm lấn Bắc cảnh, cướp bóc, giết chóc, không ác nào không làm.
Nếu không có Trấn Bắc quân, một trong bốn quân đoàn tinh nhuệ của Đại Càn, trấn thủ Bắc cảnh, thì Bắc cảnh đã bị Thiên Võ hoàng triều đạp bằng rồi.
Nghe những tin tức này, sắc mặt Lục Phàm càng khó coi, tình hình Bắc cảnh còn tồi tệ hơn dự đoán của hắn.
Lúc này, Chương Hổ như nhớ ra điều gì, mặt lo lắng nói:
"Thái tử điện hạ, ngài sắp đến Bắc cảnh nhất định phải hết sức cẩn thận, có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy!"
"Hả?" Lục Phàm lộ vẻ nghi hoặc.
Thấy vậy, Chương Hổ thở dài: "Trong hai năm nay, triều đình liên tiếp điều động ba vị Hán Dương quận thủ, nhưng ba vị này đều chỉ nhậm chức được hai ba tháng thì chết bất đắc kỳ tử một cách bí ẩn."
"Cái gì!"
Lục Phàm lần đầu tiên nghe tin này, nhất thời kinh hãi.
"Có tìm ra hung thủ không?"
Liền giết chết ba vị quận thủ, đây quả là công khai khiêu khích triều đình.
"Trên người ba vị quận thủ không có vết thương gì, cũng không có dấu hiệu trúng độc, căn bản không tìm ra manh mối gì.
Sau đó, Bắc cảnh xuất hiện lời đồn đại rằng… rằng Quận Thủ phủ là nơi không lành, có ma quỷ quấy phá, nên ba vị quận thủ mới chết bất đắc kỳ tử một cách bí ẩn."
Nghe Chương Hổ trả lời, Lục Phàm nhíu mày.
Nếu là ở kiếp trước, hắn tất nhiên không tin vào chuyện ma quỷ gì.
Nhưng đây là thế giới tu luyện.
Cường giả có thể bay, có thể di chuyển đất đá, núi non, việc có ma quỷ cũng rất bình thường.
Nhưng rất nhanh hắn lắc đầu, bác bỏ lời đồn Chương Hổ kể.
Nếu thật sự có ma quỷ, trong Quận Thủ phủ nhiều người như vậy sao chỉ có quận thủ chết, lại còn chết liền ba người, chỉ có kẻ ngu mới tin.
"Hừ, bản vương muốn xem xem, rốt cuộc là ai đang giở trò."
Có hệ thống “ngón tay vàng”, hắn không sợ yêu ma quỷ quái gì cả, cho dù có, hắn cũng sẽ giết chúng và biến chúng thành điểm tích lũy của hệ thống.
Đang lúc Lục Phàm suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét của Huyền Võ vệ…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất