Chương 34: Chuẩn Đế chấn kinh! Ngươi là Đại Thánh?
. . .
"E rằng không được, vậy hãy cứ quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"
Ngay khi trong lòng Khương Trường Sinh vừa đánh trống lui quân.
Âm thanh máy móc của hệ thống liền vang lên trong đầu hắn.
[ Đinh! Ký chủ không cần lo lắng, lão gia hỏa này chỉ là một tàn hồn. Với lực lượng tiểu thế giới rộng trăm vạn dặm của Ký chủ, một Đại Thánh vừa bước chân vào cảnh giới, một quyền liền có thể giải quyết! Do đó, không cần phải chạy trốn. ]
"Ây. . . ."
Khương Trường Sinh mặt ửng đỏ.
Ai nói muốn chạy trốn.
Hắn Khương Trường Sinh anh minh thần võ, trên trời dưới đất vô song, làm sao có thể bỏ chạy cơ chứ?
Đó chỉ là kế sách tạm thời, cốt để mê hoặc đối phương mà thôi.
Nếu là một lão gia hỏa miệng cọp gan thỏ, vậy thì cứ để ngươi mở mang kiến thức một chút, thế nào là lực lượng thực sự.
Đột nhiên.
Khương Trường Sinh dường như sực nhớ ra điều gì.
"Hệ thống, Dược lão không phải là thiên tài chiến tướng sao? Ngươi vì sao lại quay lại tuyên bố nhiệm vụ chiêu mộ chiến tướng?"
Khương Trường Sinh nghi ngờ nói.
Trời đất bao la, nhiệm vụ của hệ thống là tối thượng.
Không có nhiệm vụ, làm sao hắn có thể thu được ban thưởng.
Không có ban thưởng, làm sao hắn có thể trở nên cường đại.
[ Đinh! Người này sau đầu có phản cốt, tính tình thay đổi thất thường. Một kẻ như vậy, nào xứng với Ký chủ tuyệt thế vô song, bậc nhất thiên hạ. Chẳng lẽ Ký chủ muốn hắn sao? ]
Mẹ nó.
Ngươi đã nói, người này sau đầu có phản cốt, thì làm sao ta có thể chiêu mộ hắn?
Cái này cẩu hệ thống.
. . . . .
Tiêu Thanh Huyền cảm nhận được sức mạnh cường đại trong cơ thể.
Với vẻ mặt khinh thường, hắn chậm rãi liếc nhìn bốn phía.
Nhìn thấy mọi người bị trấn áp không thể động đậy.
Một thần thái kiêu ngạo, không ai bì nổi, không tự chủ dâng lên trên mặt hắn.
Một bầy kiến hôi!
Hôm nay sẽ để các ngươi mở mang tầm mắt một chút, về sự cường đại của hắn, Tiêu Thanh Huyền!
Sau đó, hắn hướng về phía Khương Trường Sinh.
"Khương Trường Sinh, giờ ngươi đã biết thế nào là tuyệt vọng chưa? Ta chính là muốn để ngươi chết trong tuyệt vọng! Đi chết đi!"
Tiêu Thanh Huyền, mang theo lực lượng của Chuẩn Đế tàn hồn, tựa như cự long Thượng Cổ, lao thẳng về phía Khương Trường Sinh mà tấn công.
"Điện hạ, đi mau!"
"Thuộc hạ xin hãy cản hắn lại!"
Thủ Ước cùng Triển Chiêu đồng thanh hô lên.
Lúc này Tiêu Thanh Huyền đã không còn là thứ mà bọn họ có thể ngăn cản được nữa.
Nhưng vốn là hộ vệ do hệ thống triệu hoán, bọn họ tuyệt đối trung thành với Khương Trường Sinh.
Hai người họ chuẩn bị thi triển cấm kỵ chi thuật để ngăn cản kẻ trước mắt này.
Toàn bộ tu vi của bọn họ bùng phát ra, khiến không gian chung quanh từng đợt sụp đổ.
Bọn họ chuẩn bị lấy cái chết để tranh thủ cho Khương Trường Sinh thời gian thoát thân trong chốc lát.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị thi triển cấm thuật thì tiếng nói nhàn nhạt của Khương Trường Sinh truyền đến tai mọi người.
"Đều lui ra đi!"
"Chỉ là một tàn hồn của Chuẩn Đế mà thôi! Bản điện hạ còn chẳng đáng để mắt tới!"
Tê!
Cái gì?
Điện hạ vừa nói gì cơ?
Chỉ là Chuẩn Đế tàn hồn mà thôi?
Chẳng đáng để mắt tới.
Tề Hướng Thiên và mọi người, được Khương Trường Sinh bảo vệ, không hề hôn mê.
Lúc này cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía Khương Trường Sinh, vừa chấn động, lại vừa sùng bái.
Từ trước đến nay, đều là hộ vệ bên cạnh Khương Trường Sinh ra tay.
Bọn họ vốn cho rằng Khương Trường Sinh chỉ có thiên phú vô song, xét về vấn đề tuổi tác, bản thân tu vi vẫn chưa tu luyện thành.
Vừa mới điện hạ nói gì?
Tàn hồn của Chuẩn Đế, chẳng đáng để mắt tới ư?
Chẳng lẽ cảnh giới tu vi của điện hạ đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ sao?
Chỉ thấy Khương Trường Sinh nhìn thấy Tiêu Thanh Huyền đang xông tới, ung dung nói.
"Chỉ là một tàn hồn, cũng dám vác mặt ra làm càn? Hôm nay ta sẽ để ngươi biết bông hoa vì sao lại đỏ như vậy!"
Lập tức, Khương Trường Sinh bước ra một bước, không gian lập tức sụp đổ.
Tay phải chậm rãi duỗi ra, lực lượng từ tiểu thế giới rộng trăm vạn dặm thuộc về hắn lập tức ngưng kết nơi quyền phải.
Một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng từ quyền phải của Khương Trường Sinh bộc phát ra.
"Để ngươi mở mang tầm mắt một chút, thế nào là một quyền phá thiên!"
Một quyền phá thiên là danh xưng Khương Trường Sinh tự đặt cho mình.
Chỉ vì trước cảnh giới Đại Đế, hệ thống không ban thưởng cho hắn công pháp nào.
Cũng không thể mỗi lần đánh nhau lại nói, nhìn nắm đấm của ta đây, chung quy cũng phải có một cái tên thật oai phong chứ.
Một danh xưng oai phong như thế, khi ra tay liền có thể trấn áp đối phương.
Răng rắc!
Không gian xung quanh đều không thể chịu đựng nổi luồng uy áp này.
Một đạo quyền ảnh khổng lồ màu tím lao thẳng về phía Tiêu Thanh Huyền.
Khí thế đáng sợ của Tiêu Thanh Huyền, trước quyền ảnh màu tím này, lập tức bị nghiền nát trong vô hình.
Quyền ảnh màu tím với thế công không suy giảm, trực tiếp đánh bay Tiêu Thanh Huyền ra ngoài.
"Phốc!"
"A! Làm sao có thể chứ!"
"Luồng sức mạnh này... Quá mạnh!"
"Dược lão, con không chịu nổi nữa!"
"Cứu ta!"
Tiêu Thanh Huyền kêu la thảm thiết trong đau đớn, trong lòng cầu cứu Dược lão.
"Đây là... Đại Thánh!"
"Hắn là Đại Thánh!"
Dược lão, tàn hồn Chuẩn Đế trong cơ thể Tiêu Thanh Huyền.
Lúc này cũng là chấn động vô cùng.
Đại Thánh, trong mắt hắn cũng chỉ là sự tồn tại của lũ sâu kiến, căn bản chẳng đáng để mắt tới.
Nhưng mà vị trước mắt này, e rằng chỉ mới mười tám tuổi thôi.
Mười tám tuổi Đại Thánh?
Dù cho thời đại Thượng Cổ chư đế cùng tồn tại, cũng không hề có một Đại Thánh mười tám tuổi nào!
Điều này làm sao không khiến hắn giật mình cho được.
Trong lòng thầm rủa, cái tên Tiêu Thanh Huyền này rốt cuộc đã chọc phải loại tồn tại gì?
Nếu không phải vẫn còn cần mượn Huyền Hoàng Thánh Thể của hắn để ôn dưỡng linh hồn, hắn đã sớm một chưởng vỗ chết hắn ta rồi.
Tức giận thì tức giận, nhưng hiện tại vẫn còn cần Huyền Hoàng Thánh Thể của Tiêu Thanh Huyền, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn hắn chết đi.
Lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng của mình, để giúp Tiêu Thanh Huyền ngăn cản đạo quyền ảnh màu tím kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiêu Thanh Huyền liên tục va phá vô số kiến trúc hoàng triều, mới chịu dừng lại.
Tiêu Thanh Huyền đang nửa quỳ, chậm rãi đứng lên.
Lúc này trong mắt Tiêu Thanh Huyền đã không còn vẻ non nớt của người trẻ tuổi, mà tràn đầy sự tang thương của tuế nguyệt.
Chỉ vì bản thể Tiêu Thanh Huyền đã hôn mê bất tỉnh, bị Dược lão tạm thời chiếm giữ thân thể.
Dược lão nhìn thật sâu Khương Trường Sinh một cái.
Lập tức, hắn hai tay khoanh lại, xé toạc không gian phía trước.
Xoẹt!
Không gian lập tức bị kéo ra thành một cánh cửa, Dược lão bước vào trong đó rồi biến mất không thấy tăm hơi.
"Đã bỏ chạy rồi ư? Ta còn chưa đánh đã tay mà."
Lời lẽ phách lối của Khương Trường Sinh vang vọng tới.
Hệ thống: Ngươi có cần chút thể diện không? Vừa nãy là ai chuẩn bị bỏ chạy?
. . .
Tiên Võ đại lục,
Hải vực bên ngoài Ngũ Vực.
Trên Vô Biên Hải Vực.
Một thân ảnh chật vật đang nhanh chóng phi hành.
Chính là Tiêu Thanh Huyền, kẻ vừa đào tẩu khỏi Trường Sinh hoàng triều.
"Ây... Dược lão, con không nghĩ tới Khương Trường Sinh này lại lợi hại đến thế, con..."
Tiêu Thanh Huyền tỉnh táo lại, vẫn còn lòng sợ hãi, không thể ngờ Khương Trường Sinh này lại đáng sợ đến vậy.
"Ai, thân thể này vẫn là quá kém cỏi, hơn nữa thiên địa nơi đây có khuyết thiếu, đại đạo không toàn vẹn, Huyền Hoàng Thánh Thể của ngươi chưa được kích phát trọn vẹn. Ngươi không thể tiếp nhận quá nhiều lực lượng của ta, nếu không thì một Đại Thánh nhỏ nhoi như hắn, căn bản chẳng đáng để mắt tới!"
Nhìn ra đại dương vô biên.
Tiêu Thanh Huyền lập tức hỏi nghi vấn trong lòng.
"Đây là Vô Biên Hải Vực! Chúng ta đây là. . . . ."
"Bản tôn sẽ dẫn ngươi đến Chân chính Tiên Võ thế giới, nơi đó có vô số thần dược bảo vật có thể tăng cường thể chất của ngươi."
Dược lão nhìn hải vực phía trước mặt, tràn ngập khát khao.
"Chân chính Tiên Võ đại lục?"
Tiêu Thanh Huyền không hề chú ý rằng Dược lão nói đến Tiên Võ thế giới, chứ không phải Tiên Võ đại lục.
. . .
U châu.
Trường Sinh hoàng triều.
Mọi người dần dần tỉnh lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện gì xảy ra?
Vị kia Đế cảnh cường giả đây?
Sau khi tỉnh dậy, mọi người xôn xao lộ ra vẻ mặt không hiểu, rồi đồng loạt nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Tê!
Chẳng lẽ là điện hạ ư!
Khương Trường Sinh nhìn ánh mắt của mọi người, lập tức minh bạch ý nghĩ của bọn họ.
Nhưng hắn cũng không muốn bộc lộ quá nhiều lực lượng.
Người cần phải giỏi giấu tài.
Đây là câu chuyện về một lão nhân thất tuần ở kiếp trước, từng dưới trướng kẻ khác, mài kiếm hai mươi năm, cuối cùng dùng ba ngàn tử sĩ cướp đoạt vương quyền, đã cho hắn một bài học cảnh giác.
"Vừa lúc có một vị cường giả vô thượng của thánh địa giáng lâm, nhìn thấy Tiêu Thanh Huyền tàn sát vô tội, đã đánh bại hắn ta, cứu lấy chúng ta."
Khương Trường Sinh đã đẩy việc này lên vai một vị cường giả Vô Danh nào đó.
Thì ra là thế.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
Đến đây.
Sự việc tại Trường Sinh hoàng triều đã kết thúc.
Người của các thế lực xung quanh nhộn nhịp quay về bẩm báo chuyện đã xảy ra.
Lúc này.
Khương Trường Sinh nghiêng đầu nhìn sang, về phía Khương Tù Ngưu.
Hắn, vị đại ca tốt của mình...