Chương 43: Xem mặt trời như cơm ăn
Nhị trung, nơi võ trường, biển người tấp nập.
Thật ra khảo hạch không chỉ có người thuộc nhị trung, còn có rất nhiều người đến từ bên ngoài, có người được đề cử, thậm chí người không thuộc các trường học.
Tóm lại, võ trường bị chen kín, ngồi ở vòng trong cùng là học sinh sơ tam cao niên, tiếp theo là sơ nhị, sau cùng mới là đám tân sinh như ban ba.
Dù khảo hạch học sinh sơ tam, nhưng cũng có ngoại lệ, như học sinh sơ nhị chỉ cần có đủ thực lực cùng tư cách, hoặc là cầm danh ngạch đề cử lên là có thể tiếp thu khảo hạch.
Thông qua tự nhiên có thể thuận lợi tiến vào Thanh Bắc cao giáo, nếu là không qua cũng có trừng phạt, không thể tham gia chiêu sinh năm sau, phải cách một năm mới được.
“Thật nhiều người a.”
Mới vừa tới gần, các học sinh ban ba đều khiếp sợ, nhìn cảnh tượng rậm rạp đầy người mà cảm thấy kinh hãi.
Không nghĩ tới chỉ là một buổi cao giáo chiêu sinh khảo hạch, thế mà có nhiều người tham gia như vậy.
“Các ngươi mau xem, đó là cái gì?”
Có người kinh hô, chỉ vào trung tâm võ trường, nơi đó dựng một kiến trúc thật lớn bằng sắt thép, ngoại hình trông như một cánh cổng.
Mà trước cổng, có hai nam tử đang cầm một loại thiết bị kỳ quái, nó phun ra một luồng năng lượng, đang tạo ra một cánh cửa ánh sáng.
“Đây là thứ gì?”
Rất nhiều người khiếp sợ, mờ mịt, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn khối sắt thép kia, còn có cánh cửa ánh sáng mà hai người đang chậm rãi xây dựng từ năng lượng.
Ở đây, không có mấy người biết đây là cái gì.
“Chẳng lẽ là cửa không gian?”
Bỗng nhiên có người nói một câu, người nghe được đều nhịn không được kinh hô.
“Cửa không gian sao?”
Mộc Phàm có chút ngây người, nhìn cánh cổng kia, bên trên dần dần xuất hiện một quầng sáng, tạo thành một cánh cửa.
Thứ này, mười phần công nghệ khoa học viễn tưởng a.
Trong lòng hắn đột nhiên toát ra một suy nghĩ, nhân loại thế giới này đã nắm giữ kỹ thuật không gian sao?
Hai người là có thể dựng ra cửa không gian, nhưng khi tưởng tượng đến nơi đây có người tu chân đốt núi nấu biển, liền cảm thấy bình thường trở lại.
Thế giới này, không thể coi như địa cầu trước kia.
“Không cần suy đoán.”
Lúc này, Lâm Cảnh Phong chậm rãi nói: “Thứ này chính là cửa không gian tạm thời, đi thông không gian dị vực, là hạng mục chiêu sinh lần này của Thanh Bắc cao giáo.”
“Khảo hạch, cũng không tiến hành ở chỗ chúng ta, mà toàn bộ tiến vào dị vực, còn cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm.”
Lời Lâm Cảnh Phong giải thích, làm tất cả cảm thấy chấn động.
“Dị vực?”
“Trời ơi, nơi đó không phải rất nguy hiểm sao?”
Có đồng học hoảng sợ nói: “Nghe nói, dị vực có vô số sinh vật đáng sợ, càng có các văn minh dị vực.”
“Này... Chúng ta thế mà sẽ đi vào dị vực, chẳng phải là rất nguy hiểm?”
Một đám to nhỏ nghị luận, đều có vẻ giật mình, rất nhiều đồng học trong lòng bất an, thậm chí có chút khẩn trương.
Đây là đi dị vực a, không phải tìm chết sao?
Ở khu thứ tám, mỗi người từ khi sinh ra, chỉ cần vào nhà trẻ liền sẽ được dạy một tư tưởng, đó chính là dị vực rất nguy hiểm.
So với ngoài quy hoạch khu còn nguy hiểm hơn, cho nên vừa nghe thấy dị vực, rất nhiều người đều có biểu hiện sợ hãi.
“Im lặng!”
Lâm Cảnh Phong quát lớn một tiếng, ban ba lập tức yên tĩnh.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh nói: “Nhìn xem bộ dạng của các ngươi, còn muốn khảo nhập Thanh Bắc cao giáo, ta thấy các ngươi dù ba năm sau cũng không tư cách.”
“Đều câm miệng, nhìn cho kỹ.”
Nói xong hắn không để ý tới mọi người, các đồng học nhìn nhau, có chút buồn bực.
“Một cái khảo hạch mà thôi, cần tiến vào dị vực sao?”
Bên cạnh có người nói thầm một câu, mang theo sự thắc mắc.
Vì sao chỉ một đợt khảo hạch chiêu sinh của cao giáo thế mà muốn mở ra cửa không gian đi dị vực, muốn vào dị vực để khảo hạch đây?
“Ngu xuẩn!”
Một bên không xa truyền đến một tiếng mắng đầy khinh thường.
Mộc Phàm theo tiếng nhìn lại, liền thấy phía trước không xa có một tên nam đồng học sơ tam, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắn khinh thường hừ nói: “Một đám quê mùa, chưa hiểu việc đời, các ngươi cho rằng ai cũng có thể tiến vào cửa không gian đến dị vực sao?”
“Chỉ có thông qua khảo hạch đầu, mới có thể tiến vào dị vực tiến hành bước tiếp theo khảo hạch.”
Nói đến này, tên nam sinh kia kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực nói: “Năm nay ta nhất định có thể thông qua khảo hạch, thành công tiến vào Thanh Bắc cao giáo.”
“Ngươi nổ đi.”
“Một gia hoả Tôi thể bát trọng cũng dám khoe khoang?”
Cách đó không xa, một người cười lạnh lên tiếng.
Người này chọc giận nam sinh, hắn căm tức nhìn qua đi, kết quả nhìn thấy người nọ lập tức lúng túng sợ sệt.
Mộc Phàm câm nín, có chút dở khóc dở cười, chỉ vậy thôi liền sợ hãi rồi?
“Vương Nghĩa, hắn là ai, nhìn ngươi rất sợ hắn?”
Bên cạnh, một vị nam sinh khó hiểu hỏi.
Nam sinh tên Vương Nghĩa có chút hoảng sợ, hạ giọng, nói: “Đừng nói nữa, hắn tên Triệu Tuyên, là thiên tài nhà nghèo mới nổi ở khu thứ tám, nghe nói ở cảnh giới Tôi thể đã trải qua mười một lần linh khí tôi thể, thiên phú kinh người, được Thanh Bắc cao giáo đặc biệt phát danh ngạch khảo hạch.”
“Tôi thể mười một lần?”
“Tê!”
“Quá cường hãn đi?”
Bốn phía lập tức truyền đến từng đợt kinh hô, rất nhiều đồng học chấn động.
Cái gọi là linh khí tôi thể, nói như vậy, cảnh giới Tôi thể cảnh giới chỉ có chín cơ hội linh khí tôi thể, đương nhiên, cũng có một ít ngoại lệ.
Chín lần chỉ là phổ biến, mà một ít thiên tài có thể tiến hành nhiều lần linh khí tôi thể hơn, thành tựu so với người khác càng cao hơn.
“Tôi thể mười một lần?” Mộc Phàm như suy tư gì đó, nhìn tên nam tử trẻ tuổi kia, hắn không phải học sinh trường học, là người khảo hạch đến từ bên ngoài.
Nghe mọi người nghị luận, trong lòng Mộc Phàm trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
“Hệ thống, ngươi nói xem, nếu ta luyện Thanh đồng luyện thể thuật đến tầng một ngàn, có phải có thể trải qua một ngàn lần linh khí tôi thể hay không?”
“Nếu lại luyện Thượng cổ Luyện Khí thuật đến một ngàn tầng, cộng lại có phải tương đương với hai ngàn lần linh khí tôi thể hay không?”
Mộc Phàm tò mò dò hỏi hệ thống.
Lại không nghĩ hệ thống trả lời như vậy: “Ký chủ, ngươi lý giải sai rồi.”
“Có ý gì?” Mộc Phàm sửng sốt.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Khi ký chủ tu luyện Thanh đồng luyện thể thuật đạt tới tầng năm trăm, đã vượt qua người thường ở thế giới này tôi thể một ngàn lần, còn đến một ngàn tầng, ký chủ có thể lý giải cách theo nói này, chính là ngươi có thể ăn mặt trời như cơm.”
“......”
Mộc Phàm câm nín, có chút ngây ngốc, bị câu trả lời của hệ thống chấn trụ.
Tu luyện Thanh đồng luyện thể thuật tới tầng một ngàn, có thể nuốt mặt trời?
“Ách.. Vậy... Luyện Khí thuật một ngàn tầng thì sao?” Mộc Phàm nuốt nuốt nước miếng hỏi.
Hệ thống truyền đến câu trả lời: “Luyện Khí thuật một ngàn tầng, ký chủ có thể ăn hết một mặt trời mỗi ngày, làm năng lượng bổ sung Luyện Khí.”
“...” Mộc Phàm đen mặt, thầm mắng: “Có thể đừng nói tới mặt trời a, làm ta đều muốn ăn một cái thử xem có vị gì.”
Vấn đề là ăn năng lượng mặt trời sao?
“Ký chủ cố lên, bổn hệ thống xem trọng ngươi, muốn mạnh lên, nạp tiền.”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm càng buồn bực.
Hắn tràn đầy ảo não nói: “Hệ thống, ngươi âm ta 1 tỷ, còn không biết xấu hổ, ta cảm giác ngươi không có tác dụng gì, quá hố.”
“Cần phải chỉnh lại một chút, bổn hệ thống cũng không âm ký chủ, bất cứ thứ gì đều là trao đổi đồng giá, nếu lúc trước ký chủ nạp lần đầu nhiều gấp mười lần, đã đạt được bảo vật có giá trị gấp mười lần bổn hệ thống đưa tặng.”
“Bổn hệ thống phụ trách nói cho ký chủ biết, nếu mà làm như thế, hiện tại ít ra ký chủ có thể ăn mặt trời.”
“Cho nên, xin ký chủ không sỉ nhục bổn hệ thống.”
Hệ thống trả lời lạnh như băng làm Mộc Phàm trợn mắt há hốc mồm.
Ý nó rất dễ hiểu, hệ thống nói nếu lúc trước Mộc Phàm nạp lần đầu 10 tỷ mở ra hệ thống, hiện tại đã có thể xem mặt trời như cơm ăn.
Nghe thế, Mộc Phàm không biết là nên khóc hay nên cười.
“Các vị đồng học!”
“Thanh Bắc cao giáo chiêu sinh khảo hạch cần phải khảo thí, các đồng học tham gia khảo hạch lần này xin chuẩn bị sẵn sàng.”
Đúng lúc này, trên đài truyền tới tiếng của một nam tử, khiến Mộc Phàm bừng tỉnh, sau đó nhiều người đều ngẩng đầu nhìn.
Khảo hạch, bắt đầu rồi.