Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 105: Không luyện dược được, thì đổi sang làm ruộng

Chương 105: Không luyện dược được, thì đổi sang làm ruộng


Diệp Trường Sinh cảm thấy nếu hắn lại nổ lò thêm vài lần nữa, có lẽ hắn có thể sẽ tăng lên tới cấp chín.
Nhìn thấy Diệp Trường Sinh tiến vào Kiếm Lâu, Diệp Thương Vân nói: “Lão tổ, người thật sự không cần mời sư phụ cho hắn sao?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Tương lai của hắn tùy theo hắn làm đi, để hắn nổ thêm vài lần nữa, nổ thì càng khỏe mạnh hơn.”
Diệp Thương Vân: “......”
An Mộng Quân: “....”
.......
Thấm thoát.
Một tháng nữa đã trôi qua.
Không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu vụ nổ phát ra từ trong Kiếm Lâu.
Mỗi ngày nếu không nổ thì là đang trên đường phát nổ.
Diệp Tiêu Huyền và các đệ tử trong Kiếm cung nhìn cảnh này đã quen thuộc.
Một ngày này.
Diệp Trường Sinh bước ra khỏi Kiếm Lâu, hiển nhiên hắn đã cố ý dọn dẹp sạch sẽ, không còn ăn mặc rách rưới nữa mà là một bộ dáng ưu nhã.
Trước khi đi, thậm chí hắn còn không nhìn mình trong gương đồng một chút nào, chủ yếu là vì sợ hắn sẽ yêu mình mất.
Đẹp trai quá, nghiệp chướng rồi.
Sau khi rời khỏi Kiếm Lâu, hắn đi hết một vòng, xuất hiện trên võ đài, chúng đệ tử nhìn thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện thì lần lượt xúm lại.
Sau khi đi đến bên người của Diệp Trường Sinh, tất cả đều cúi đầu chào, đồng thanh hô lên: “Bái kiến thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh hơi giơ tay lên, ra hiệu cho các đệ tử đứng dậy, nói nhẹ như mây gió: “Có lẽ các ngươi cũng đã biết ta trong khoảng thời gian này ta say mê luyện dược. Hôm nay vừa mới xuất quan, nên đến ghé thăm các ngươi.”
Nói đến đây, tay áo của hắn bay lên, trăm viên ngọc bích xuất hiện ở trước mặt chúng đệ tử: “Đây là đan dược do ta luyện chế, hiện tại ta thưởng cho mọi người, sẽ rất có ích cho việc tu luyện của các ngươi.”
“Thất gia gia, làm phiền người đem đan dược này chia cho mọi người.”
Diệp Kình Vân vội vàng nói: “Được rồi, ta đi chia đan dược cho chúng đệ tử.”
Đúng lúc này, ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Diệt Đạo và Diệp Phá Quân xuất hiện trên võ đài, bước nhanh về phía trước, chắp quyền cúi đầu xuống chào: “Bái kiến thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn lướt qua ba người, trầm giọng nói: “Một tháng này cảnh giới của ba ngươi tiến bộ khá tốt. Đây là một ít đan dược cho các ngươi, cứ việc dùng đi.”
“Đúng rồi, cái bình đan dược này để lại cho Thất gia gia.”
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Diệp Diệt Đạo nói: “Thiếu chủ, người lại muốn bế quan tiếp sao?”
Diệp Trường Sinh nói: “Lần này ta không bế quan nữa, mà ta đi trồng trọt, ngay ở bên vách đá phía sau Mộ Kiếm đó. Nếu các ngươi tu luyện có vấn đề gì thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Làm ruộng sao?
Không luyện dược, đổi sang làm ruộng.
Vẻ mặt của ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Diệt Đạo và Diệp Phá Quân đều thất thần, bọn họ luôn cảm thấy những gì mà Diệp Trường Sinh đang làm không phải là những gì một kiếm tu đứng đắn nên làm.
Không ngờ là.
Kiếm đạo của Diệp Trường Sinh lại vô tình trở nên mạnh hơn trong khi tinh chế dược và làm ruộng.
Luyện dược và làm ruộng có thể giúp cải thiện đáng kể tâm tính Tinh thần lực của hắn, khiến hắn càng tập trung hơn, dễ dàng đạt đến cảnh giới quên bản thân, không hề gây hại mà còn rất có lợi cho kiếm đạo.
Vào lúc này.
Trên võ đài đã hoàn toàn sôi trào, chúng đệ tử nhìn viên đan dược trong lòng bàn tay, trong mắt lóe lên tia sáng chói mắt.
“Thất gia gia, Thiếu chủ cho đan dược gì, cấp mấy vậy? Mùi thuốc tỏa ra bốn phía, linh khí tràn ngập, nếu ăn được viên đan dược này, ta nhất định sẽ đột phá.”
Một đệ tử nhìn Diệp Kình Vân rồi nói, vẻ mặt của những người sau cũng đầy rung động nhìn viên đan dược trong tay: “Thứ này ít nhất là viên đan dược cấp bảy, thật sự là do Trường Sinh luyện chế ra sao?”
Nghĩ đến chuyện này.
Ông ấy xoay người định rời đi, nhưng Diệp Yêu Nhi đã đi lên chào hỏi: “Thất gia gia, đây là đan dược mà thiếu gia để lại cho Thất gia gia.”
Diệp Kình Vân cầm lấy bình ngọc, mở ra một lát, giọng run rẩy nói: “Cấp... cấp tám, chuyện này quả thực không thể tin được.”
Giọng nói vừa dứt, ông ta đã nắm chặt bình ngọc trong tay rồi biến mất khỏi võ đài.
Diệp Yêu Nhi đưa mắt nhìn Diệp Kình Vân rời đi, cúi đầu nhìn xuống bình ngọc ở trong lòng bàn tay: “Đan dược cấp tám sao, không thể nào, thiếu chủ hắn...”
Nói đến đây, nàng há to miệng đến mức có thể vừa một quả đấm: “Thật sự như vậy sao? Một tháng, đan dược cấp tám?”
Yêu Nhi cũng giật mình trước suy nghĩ của mình...
Ở một bên khác.
Diệp Kình Vân xuất hiện ở trước Kiếm Cung, vừa mới chuẩn bị bước vào thì Diệp Thanh Vân bước tới gần ông ta: “Ngươi đến thật đúng lúc, Kiếm thị truyền tin đến thế lực của các châu đã tiến vào Kiếm Châu và đang hướng tới Kiếm Cung, ngươi cùng ta đến xem thử.”
“Tộc trưởng, bọn họ muốn làm gì, liên thủ để cùng chịu chết sao?” Diệp Kình Vân nói, bộ dáng theo sát Diệp Thương Vân rời đi.
Trong khi tiến lên.
Diệp Thương Vân cười nói: “Không cần phải hoảng sợ, bọn họ không phải tới để bao vây Kiếm Cung mà là để chúc mừng. Dù sao chúng ta đã đánh bại Ma tộc và hóa giải nguy cơ cho Thiên Vực.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất