Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 132: Có phải ngươi say rồi không?

Chương 132: Có phải ngươi say rồi không?


Liệt Xích Nộ mở lời nói: “Nhã Nhi, muội hà tất phải đối chọi gay gắt với An Lạc Nhi, nữ nhân kia không hề đơn giản.”
“Hiện tại nàng ta chính là đệ tử thân truyền của Cung chủ, ngoài Long Ngạo Thiên ra, lời đồn nói người thần bí nhất Thiên Cung, cũng rất xem trọng nàng ta, nếu muội chọc giận nàng ta, chuyện gì nữ nhân kia cũng có thể làm được.”
Cơ Nhã nói: “Chẳng lẽ Liệt ca ca sợ Long Ngạo Thiên ư? Còn về người thần bí nhất Thiên Cung, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn xuất hiện, ai biết hắn có thật sự tồn tại hay không.”
“Ta chính là muốn An Lạc Nhi xấu mặt, muốn cho nàng ta mất sạch thể diện trong Học Phủ.”
Liệt Xích Nộ than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Muội đã quyết định thì chuyện này cứ giao cho ta làm, xảy ra chuyện gì, có ta ở đây chống lưng cho muội.”
Cơ Nhã mỉm cười: “Cảm ơn Liệt ca ca, chờ sau khi việc này chấm dứt, chúng ta cùng vào bí cảnh Thiên Cung tu luyện.”
Liệt Xích Nộ cười nói: “Được, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể thay đổi lịch sử Học Phủ.”

Hôm sau.
Sáng sớm.
Sau khi khóa học sớm của Thiên Cung Học Phủ kết thúc, chuyện Cơ Nhã từ chối hôn sự với Thiếu chủ Diệp gia nhanh chóng truyền khắp cả Học Phủ.
Trong Võ Điện, nhất bóng người nhanh chóng xuất hiện bên ngoài một tòa thạch thất: “Mạc Tà, có chuyện quan trọng.”
Ầm.
Cửa thạch thất mở ra, Diệp Mạc Tà đi ra từ bên trong: “Diệp Thần, xảy ra chuyện gì rồi.”
Diệp Thần nói: “Cơ Nhã của Cơ gia từ chối hôn sự của Thiếu chủ, hiện tại cả Học Phủ đều đang truyền tin, nói thiếu chủ căn bản không xứng với Cơ Nhã, lại còn nói cái gì mà Thiếu chủ còn không có tư cách gia nhập Thiên Cung Học Phủ.”
Diệp Mạc Tà cười nói: “Đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc những người này không có, Thiếu chủ cường đại thế nào, há là thứ mà những kẻ phàm phu tục tử này có thể tưởng tượng.”
“Còn cô nương kia của Cơ gia, nàng ta lấy đâu ra dũng khí từ chối Thiếu chủ? Bằng vào tư sắc của nàng ta, có thể lọt vào mắt xanh của Thiếu chủ ư?”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Đi, đi xem.”
Cùng lúc đó.
Tại Vân Cung, trong điện Bạch Ngọc Lâu, An Lạc Nhi ngồi ngay ngắn trên ngọc bồ, quanh thân được bao phủ bởi Ngũ Thải Thần Huy chói lóa, trông cả người vô cùng thần thánh, y phục trắng không nhuốm bụi trần.
“Lạc Nhi, ta là Yến Hàn.”
An Lạc Nhi khẽ mở mắt, ánh sáng lóe lên, dịu dàng nói: “Yến Hàn, có chuyện gì.”
Ngoài điện truyền đến tiếng Yến Hàn: “Trong Học Phủ có lan truyền tin về Diệp Trường Sinh, ngươi có muốn nghe không.”
“Hắn... Đến Thiên Cung Học Phủ rồi hả?” An Lạc Nhi đứng dậy từ trên ngọc bồ, vội vàng xông ra ngoài đại điện.
Cửa điện mở ra, An Lạc Nhi kéo tay ngọc của Yến Hàn: “Hắn tới Học Phủ sao?”
Yến Hàn lắc đầu, cười nói: “Xem ngươi vội chưa kìa, tiểu tình lang còn chưa tới, ngươi đã vội thành như vậy, nếu tới thật ngươi còn không xơi tái hắn.”
Hai má An Lạc Nhi nổi lên rặng mây đỏ: “Yến Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn không đến Học Phủ, vì sao lại có tin của hắn.”
Yến Hàn lại nói: “Cơ Nhã, là Cơ Nhã từ chối hôn sự với Diệp Trường Sinh, cả Học Phủ đều đang lan truyền, nói Diệp Trường Sinh là con cóc, căn bản không xứng với Cơ Nhã.”
Nghe thế.
Vẻ thẹn thùng trên mặt An Lạc Nhi mất sạch, thay vào đó là vẻ không vui: “Cơ Nhã, nàng ta mà xứng à?”
“Với cái dáng vẻ kia, chẳng ra cái thá gì, có thể lọt vào mắt Diệp Trường Sinh sao, thật không biết ai cho nàng ta lá gan dám từ chối hôn sự với Diệp gia.”
Nói đến đây, bóng dáng nàng lóe lên, biến mất trên bầu trời Vân Cung, Yến Hàn vội vàng nói: “Lạc Nhi, ngươi đi đâu!”
An Lạc Nhi nói: “Đến nội viện, ai dám chửi Diệp Trường Sinh, ta đánh nát đầu hắn!”
Yến Hàn: “...”
Vì sao phải chửi bới Diệp Trường Sinh, chẳng lẽ không biết hắn là người trong lòng An Lạc Nhi à?
Con người ấy mà, luôn dễ quên như thế, lần này thì hay rồi, Học Phủ sẽ đại loạn.

Trong viện.
Bên ngoài Võ Đấu Trường.
Chúng đệ tử đã không còn lòng dạ này để ý đến trận tỷ thí trên Võ Đấu Trường, tất cả mọi người đều đang bàn luận chuyện về Diệp Trường Sinh.
Lúc này.
Bóng dáng Diệp Mạc Tà và Diệp Thần xuất hiện trên Võ Đấu Trường, ánh mắt chúng đệ tử đồng loạt rơi vào trên thân hai người, một tên đệ tử dời bước tiến lên, cản hai người lại.
“Đây không phải người của Kiếm Cung Diệp gia sao? Thiếu chủ các ngươi thật sự dám trèo cành cao, đáng tiếc bị người ta từ chối, trong mắt Thương Hội Thiên Vực Diệp gia các ngươi chẳng là gì cả.”
Diệp Thần cả giận nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Trình Tử Hào chẳng thèm ngó tới: “Sao vậy, dữ thế là muốn cắn ta đấy hả?”
Trong mắt Diệp Thần lộ vẻ hung dữ, lạnh lùng nói: “Dám chửi bới Thiếu chủ nhà chúng ta, có tin ta giết ngươi không.”
Trình Tử Hào trêu tức nói: “Ôi, ngươi là muốn dọa chết ta à, giết người tại Học Phủ, có phải ngươi say rồi không.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất