Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 144: Nam nhi có lệ không dễ tuôn, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm

Chương 144: Nam nhi có lệ không dễ tuôn, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm


Thiên Vân còn muốn nói gì, nhưng lời nói đến miệng vẫn là bị hắn ta nuốt trở về.
Diệp Thương Vân nói: “Thiên Vân phó viện trưởng mời.”
Sau khi hai người rời khỏi, Diệp Trường Sinh tiếp tục nói: “Lão tổ, mẫu thân, Trường Sinh đã mười tuổi, theo lý hẳn là nên tổ chức lễ trưởng thành, bây giờ Trường Sinh đã trưởng thành, đã đến lúc phải đi ra ngoài khám phá, không thể mãi ở Kiếm Cung được, như vậy sẽ làm cản trở việc ta tu luyện.”
An Mộng Quân mở miệng nói: “Trường Sinh, ngươi tuổi còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa rồi rời khỏi Kiếm Cung không được ư?”
Diệp Trường Sinh vừa muốn mở miệng, Diệp Tiêu Huyền một bên nói: “Sớm muộn gì chim non cũng phải tự mình bay lượn trên bầu trời cao, tương lai Trường Sinh không ở Hoang Cổ Thiên Vực, đi ra ngoài rèn luyện một chuyến rất có ích với hắn.”
Nói đến đây hắn ta ngừng lại, tiếp tục nói: “Trường Sinh, ngươi an tâm đi ra ngoài phiêu bạt, Kiếm Cung vĩnh viễn là nhà của ngươi, nếu mệt mỏi, chán nản, hãy trở về. Chỉ cần lão tổ cùng gia gia ngươi còn ở đây một ngày, không có ai có thể tổn thương đến ngươi.”
Diệp Trường Sinh khóe mắt đỏ lên: “Lão tổ, Trường Sinh lần này đến Thiên cung học phủ ít nhất hai năm, chờ sau khi Thiên Vực chấm dứt chiến tranh, Trường Sinh sẽ mang đệ tử Diệp gia chúng trở về.”
Diệp Tiêu Huyền gật gật đầu: “Trường Sinh, lần này đến Thiên Cung Học Phủ, ngươi muốn mang ba người Yêu Nhi, Diệt Đạo, Phá Quân đi?”
Diệp Trường Sinh nói: “Ba người bọn họ tư chất không tồi, về kiếm đạo rất có tiềm lực, tương lai có thể tiến xa hơn, Thiên Cung Học Phủ là Học Viện thâm niên, có thể nâng cao học thức và tầm nhìn của bọn họ, Diệp gia chúng ta cũng cần lớn mạnh, bằng không gánh nặng của một mình lão tổ quá nặng rồi.”
Diệp Tiêu Huyền cười nói: “Tiểu tử ngươi còn biết săn sóc ta, có những lời này của ngươi, lão tổ vô cùng yên tâm.”
“Tiểu tử ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lúc ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, đừng quá tin tưởng người khác.”
“Còn nữa, Thiên Cung Học Phủ không hề thái bình như ngươi tưởng, sau khi vào Học Phủ, đừng quá phách lối.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Lão tổ yên tâm, kẻ mạnh thu cánh, kẻ yếu thì giữ mạng, đạo lý này Trường Sinh vẫn luôn hiểu rõ.”
An Mộng Quân tiến lên kéo cánh tay Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, ngươi thật sự muốn rời đi, mẫu thân vẫn có chút không yên lòng.”
Diệp Trường Sinh nói: “Mẫu thân, hài nhi rất mạnh, mẫu thân không cần lo lắng, ngày sau trở về đã là thiếu niên.”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, tiếp tục nói: “Mẫu thân nếu thật sự không yên tâm, có thể cùng hài nhi đến Thiên Cung Học Phủ.”
An Mộng Quân nói: “Không được, mẫu thân gần đây tu vi dấu hiệu có đột phá, ở lại Kiếm Cung bế quan, thời gian hai năm nháy mắt trôi qua, chờ ngươi trở về mẫu thân chính là Đế Cảnh rồi.”
Không nghĩ tới, bà đã sớm đồng ý với An Thanh Thơ rằng sẽ đến Thiên Cung Học Viện ở lại một thời gian, nhưng bây giờ bà không thể đi vì không muốn trở thành gánh nặng cho Diệp Trường Sinh.
Hảo nam nhi chí tại tứ phương, nên ra ngoài phiêu bạt không cần lo lắng.
Trầm mặc một lát.
An Mộng Quân bất đắc dĩ nói: “Trường Sinh, nếu đến Thiên Cung Học Phủ, nhớ thay mặt mẫu thân đến thăm tiểu di ngươi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ đi.”
Đúng lúc này.
Diệp Thương Vân trở lại, hơn nữa còn mang theo ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Diệt Đạo, Diệp Phá Quân: “Trường sinh, gia gia đưa ba người bọn họ đến cho ngươi.”
“Đúng rồi, đây là tài nguyên có được ở Hoang Cổ Thần quốc, gia gia vẫn luôn giữ cho ngươi, ngươi mang theo bên người, phòng khi nào cần đem ra sử dụng.”
Diệp Trường Sinh không nhận Linh Giới mà Diệp Thương Vân tặng: “Gia gia, mấy thứ này để lại Diệp gia, dùng để bồi dưỡng đệ tử chư phong.”
“Gia gia đừng quên, Trường Sinh chính là Luyện Dược Sư, làm sao có thể thiếu tài nguyên?”
Diệp Thương Vân chậm rãi thu hồi Linh Giới, còn muốn nói thêm điều gì, ngừng lại một hồi lâu: “Nhớ... Trở về nhà.”
“Gia gia, ta sẽ trở về thăm các người, đừng lười biếng, chăm chỉ tu luyện, bằng không đến lúc đó ta sẽ siêu việt hơn các người.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, xoay người nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Linh Điền giao cho lão tổ, chăm sóc tốt cho chúng.”
Vừa dứt lời.
Hắn bước lên phía trước, đi về phía ba người Diệp Yêu Nhi, tạm dừng lại một chút, ba người vội vàng theo sát phía sau, đạp lên ngự kiếm mà đi, lao thẳng về phía Kiếm Cung.
Ba người Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân, An Mộng Quân đuổi theo, nhìn Thiên Vân mang theo bốn người rời đi.
An Mộng Quân hét về phía bóng dáng Diệp Trường Sinh: “Hài tử, nhất định phải trở về, nương… Chờ ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Trường Sinh không quay đầu lại, bởi vì hắn sợ mình sẽ khóc.
Nam nhi có lệ không dễ tuôn, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Tình yêu của gia đình khiến hắn chân chính cảm nhận được rõ ràng cảm giác ấm áp, khiến hắn cảm thấy mình không hề đơn độc ở thế giới này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất