Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 167: Tên của ta nhà ngươi không xứng được biết

Chương 167: Tên của ta nhà ngươi không xứng được biết


Trong lúc di chuyển, Tru Tiên Tứ Kiếm của hắn đã bảo vệ hắn, Tru Tiên Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Hệ thống đã từng nhắc nhở, khi cầm được kiếm thì vẫn chưa thể đạt được đến tác dụng của Đế cảnh.
Giờ hắn đã phong đế, cộng thêm việc Tru Tiên Kiếm có thể cắn nuốt luồng khí từ tà linh nên dùng nó để đối phó với bóng đen trên hư không kia là thích hợp nhất.
“Nhất Kiếm Cầu Bại!”
Nhất Kiếm Cầu Bại, đạo thứ năm trong Kiếm Cửu Đạo lấy kiếm đạo để hướng tới chín tầng trời.
Vụt.
Kiếm quang bay từ dưới lên, rạch đôi trời cao, xuyên mây nhá chớp.
Một kiếm xé rách bầu trời, vô địch cầu bại.
Thân người Diệp Trường Sinh chìm vào giữa màn sương đen, khóe miệng hắn vương ý cười: “Dù có u ám tối tăm thì cũng khó mà ngăn nổi ý muốn giết ngươi của ta, một chút kiếm quang tới trước, theo đó sẽ là một chưởng tựa mặt trời.”
Đây...
Đây là kiếm gì vậy?
Tại sao nó có thể khiến linh hồn của ta thấy sợ hãi, chỉ là một người hèn mọn bé nhỏ mà cũng vọng tưởng muốn đả thương bản thần ư.
Mặt trời, xích nhật?
Sở thiên rực lửa, chư thiên bốc cháy.
Không thể nào, rốt cuộc thì hắn là ai?
Diệp Trường Sinh thờ ơ nói: “Tên của ta nhà ngươi không xứng được biết, Thập Phương Sát Đạo, Sát Kiếm Chân Ý, diệt!”
Khí thế của Tru Thần Kiếm không hề thuyên giảm và xuyên qua sự cản trở của không khí, một chưởng của hắn giáng xuống, theo sau đó là Phần Thiên Quyền.
Nom như thể phía sau thanh kiếm có treo hai vầng thái dương vậy, song đây không phải điều đáng sợ nhất, Thập Phương Sát Đạo và Sát Kiếm Chân Ý đã tới.
Một thanh kiếm cực lớn và hướng lên trời xuất hiện, nó bao bọc lấy Tru Thần Kiếm, chỉ thẳng lên trời cao, nom như thể muốn xé rách cả bầu trời.
Không, không thể nào.
Những âm thanh kinh hoàng truyền đến, màn sương đen cuồn cuộn trên hư không kia đang điên cuồng thâm nhập vào Tru Thần Kiếm. Tà Thần Thiên Cửu hoảng sợ vô cùng, hắn ta không ngờ sẽ có một thần binh có thể cắn nuốt hết khí thế của mình.
Đối với hắn ta, một thần binh như vậy quả đúng là trí mạng, hắn ta bắt buộc phải đánh bại đối phương mới được, và đương nhiên, Diệp Trường Sinh cũng ắt phải chết.
“Loài người, ta là Tà Thần Thiên Cửu, ta đã nhớ ngươi rồi đấy, chúng ta hãy còn gặp lại.”
Giọng nói của Thiên Cửu vang vọng khắp không trung, luồng khí kinh sợ đã biến mất không thấy bóng dáng, màn sương đen che trời cũng dần dần tan đi.
Hư không một lần nữa khôi phục lại vẻ sáng sủa của nó, Diệp Trường Sinh đứng thẳng tắp, nom hắn như một thiên thần vậy: “Gì mà Thiên Cửu, Thiên Bát chứ, lần sau mà gặp nhau thì hi vọng ngươi đừng có rụt đầu giấu đuôi như vậy nữa, nhớ phải đấu một trận trực tiếp với ta đấy.”
Tiếp đó, thân hình của hắn bèn đáp xuống mặt đất, tứ kiếm bao bọc quanh người hắn cũng biến mất. Khi xuất hiện lại một lần nữa, hắn đứng bên cạnh Ninh Tiêu Dao: “Này lão già, cái tên Kỳ Lân Thần Tử gì gì đó kia có tu luyện công pháp của Tà Thần Cung, xử lí như thế nào không cần ta phải nói cho ngươi chứ.”
Ninh Tiêu Dao liếc mắt nhìn Cổ Vô Cực: “Vô Cực, xử lí kiểu ta không cần ta phải dạy ngươi nữa chứ.”
“Ta hiểu, ta hiểu mà.” Cổ Vô Cực vội vã nói, tiếp đó, lão ta bước về phía Liệt Xích Nộ.
“Kỳ Lân Thần Tử và Cơ Nhã đã phản bội Học phủ, tự mình đưa tà linh vào Học phủ, lại còn học công pháp của Tà Thần Cung, để công pháp tà thần không bị lộ, bản cung chủ sẽ giết Kỳ Lân Thần Tử ngay tại đây.”
Giọng nói của Cổ Vô Cực ầm ầm như sấm, vang dội khắp trời cao của Học phủ.
Mặt Liệt Xích Nộ xám như tro tàn, giọng nói của hắn ta run rẩy: “Cung chủ, ngươi không thể giết ta được, không thể… Cổ Vô Cực, Vực Chủ Phủ sẽ không bỏ qua cho Thiên Cung Học phủ đâu.”

Ở một diễn biến khác.
Ninh Tiêu Dao nhìn Diệp Trường Sinh: “Diệp tiểu tử, để lão già ta giới thiệu cho ngươi, tám người bọn họ chính là Cung phụng của Học phủ, về sau các ngươi cứ qua lại nhiều vào.”
Ánh mắt của Diệp Trường Sinh lướt qua tám người bọn họ, hắn thờ ơ cười: “Lần đầu gặp mặt cũng không biết tám vị Cung phụng thích gì, ta có chút đan dược tặng cho mọi người vậy.”
Soạt.
Tám viên Cuồng Bạo Đan xuất hiện và phiêu diêu trước mặt tám người bọn họ, Diệp Trường Sinh lại bảo: “Đây là quà gặp mặt, mọi người cứ nhận lấy, không cần phải khách sáo đâu, tại hạ nhiều đan dược lắm.”
Tám vị Cung phụng nhìn Cuồng Bạo Đan, một người trong số đó lên tiếng nói: “Cực phẩm trong đan dược cấp chín, hơn nữa còn có cả đan văn, xem ra trong đan đạo, Diệp Cung phụng cũng rất có trình độ, không hề yếu kém hơn so với kiếm đạo.”
Diệp Trường Sinh nói: “Cũng ổn ổn thôi, về sau nếu mọi người cần đan dược thì có thể đến tìm ta.”
Sắc mặt Ninh Tiêu Dao khẽ biến đổi, lão ta nhìn Diệp Trường Sinh một cách khó tin, sao đột nhiên hắn lại trở nên khách sáo như vậy, sao hắn lại thành thạo đạo lí đối nhân xử thế vậy chứ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất