Chương 66: Ma tộc gió tanh
Tất cả các thế lực nhìn chăm chú lên ma khí lan tràn càn quét trên khoảng không, biết rằng tai họa Thiên Vực đã đến, Ma tộc lại muốn gió tanh mưa máu nữa.
Ở trước Kiếm Cung.
Diệp Thương Vân cau mày, vẻ mặt ngưng trọng: “Sau khi biến mất năm năm, cuối cùng Ma tộc cũng không thể yên lặng được nữa mà tức giận.”
“Đại cục của Thiên Vực sẽ thay đổi, Diệp gia cũng phải lên kế hoạch sớm.”
“Mau đi tìm lão tổ thương lượng ngay.”
Bóng dáng của hắn ta biến mất ở trước Kiếm Cung, ngự kiếm phóng vụt đi, biến thành một vệt sáng bạc bay về phía Kiếm mộ.
Giờ khắc này.
Kiếm mộ đột nhiên mở ra, một vị thiếu niên mặc áo bào bạc bước ra từ trong cánh cửa đá.
Thiếu niên đó chừng mười tuổi, dung mạo tuấn tú, cô độc xuất trần, mái tóc dài buông xuống như thác nước, ánh sao trong mắt vô cùng sâu thẳm, phong thái tao nhã tuyệt thế.
Người tới không phải người khác mà chính là Diệp Trường Sinh.
Thời gian năm năm thoát trôi qua, hắn vẫn là vị thiếu niên trước kia sao?
Ở bên ngoài Kiếm mộ.
Lúc Diệp Trường Sinh bước ra ngoài, hai người Diệp Tiêu Huyền và Diệp Thương Vân xuất hiện ngay lập tức, nhìn thiếu niên đẹp như ngọc trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Đồng thời, bọn họ cũng rất tò mò không biết bây giờ Diệp Trường Sinh đang ở cảnh giới nào.
Năm năm trước, Diệp Trường Sinh đã thành Thánh, từ đó bế quan năm năm nay, hiện tại chí ít cũng đã đạt tới Thánh Cảnh tầng hai rồi.
Trong lòng Diệp Thương Vân âm thầm suy đoán, không khỏi đỏ mặt lên. Nếu cho Diệp Trường Sinh thêm mấy năm nữa, chỉ sợ cảnh giới của hắn sẽ vượt qua chính mình mất.
Đáng lo lắng.
Vô cùng lo lắng.
Diệp Trường Sinh hơi cúi đầu, nắm tay bái chào nói: “Trường Sinh, bái kiến lão tổ và ông nội.”
Diệp Tiêu Huyền vô cùng hài lòng gật đầu: “Xuất quan rồi à, bất tri bất giác đã lớn như vậy rồi.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại và nói tiếp: “Cảnh giới cũng tăng lên không tệ. Đã xuất quan thì đi thăm mẹ ngươi trước đi. Qua một thời gian nữa có thể nàng sẽ quay về học phủ Thiên Cung.”
Diệp Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nói: “Trường Sinh đi trước một bước.”
Đã năm năm trôi qua, quả thật hắn cũng hơi nhớ An Mộng Quân, từ trước đến nay hắn và An Mộng Quân ở chung thì ít xa cách thì nhiều, nhiều năm như vậy, hai mẹ con cũng có quá ít cơ hội ở bên nhau.
Nhìn bóng lưng của Diệp Trường Sinh rời đi, Diệp Thương Vân trầm giọng nói: “Lão tổ, bây giờ Trường Sinh đang ở cảnh giới nào?”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Rất mạnh, vạn năm không có ai, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu, cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù ngươi dùng tất cả những gì của Diệp gia hiện tại có thể, ngươi cũng phải bảo vệ Trường Sinh, đừng để hắn đi con đường cũ của Chiến Thiên.”
Diệp Thương Vân gật gật đầu: “Lão tổ, Ma tộc hiện thế, Thiên Vực chắc chắn sẽ đại loạn, chúng ta có nên chuẩn bị sớm một chút không?”
Diệp Tiêu Huyền khẽ thở dài một tiếng: “Năm năm trước ta đã đoán được sẽ có ngày này. Không phải ngẫu nhiên mà Ma tộc xuất thủ đâu. Hoang Cổ Thiên Vực sắp thay đổi đại cục, có người đang ngấm ngầm thao túng mọi thứ.”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Diệp gia đã được truyền thừa hàng nghìn năm ở Hoang Cổ Thiên Vực, đã là một phần của nơi này. Ma tộc làm loạn thì chúng ta chắc chắn sẽ không cách nào chỉ lo thân mình.”
“Thương Vân, điều động kiếm thị ra khỏi Kiếm Châu, chú ý theo dõi Ma tộc, Hoang Cổ thần quốc, Huyết Tửu quán. So với các thực lực khác thì chúng ta có thể phải chịu đựng nhiều hơn.”
Diệp Thương Vân cúi đầu vái chào, vội vàng nói: “Lão tổ yên tâm, bây giờ Thương Vân đi làm ngay.”
“Chờ đã!” Diệp Tiêu Huyền lại nói, sau đó lại nói: “Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, rồi cùng đi với Trường Sinh, mấy ngày nữa để nương tử của Chiến Thiên đưa Trường Sinh đến học phủ Thiên Cung đi.”
Bóng dáng Diệp Thương Vân đang tiến lên bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Lão Tổ, đây là để Trường Sinh rời đi đến học phủ Thiên Cung, không có chúng ta bảo vệ, nếu có người làm hại hắn, chúng ta cũng trở tay không kịp!”
Diệp Tiểu Phàm nói: "Sao ta có thể không biết, nhưng học phủ Thiên Cung cường giả như mây, Ma tộc cũng không dám tùy tiện khiêu khích. Trường Sinh ở nơi nào cũng đều an toàn hơn ở Diệp gia một chút."
Diệp Thương Vân không phản bác, bóng dáng bay lên rồi biến mất ở bên ngoài Kiếm mộ.
Diệp Tiêu Huyền nhìn về phía xa xa, nhìn về phía bầu trời vô biên: “Tai họa Ma tộc, con người hỗn loạn, thiên sinh tàn hại, đại kiếp thường kèm theo kỳ ngộ. Thời đại này bắt đầu như vậy, nhất định là không yên ổn.”
“Lão tổ lo lắng chuyện gì sao?” Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Diệp Tiêu Huyền đột nhiên xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người của Diệp Trường Sinh: “Ngươi còn chưa rời đi sao.”
Diệp Trường Sinh nói: “Trước khi xuất quan, ta đã phát giác ra ma khí đang nuốt chửng cả bầu trời, biết lão tổ và gia gia nhất định có việc gì đó. Trường Sinh là một thành viên của Diệp gia, há có thể để mình ở bên ngoài chuyện này chứ.”