Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 81: Tới, giết ta đi

Chương 81: Tới, giết ta đi


Bốn người suýt chút nữa phát điên.
Diệp Thương Vân lại nói: “Lão tổ, mau ăn đi, người sẽ sướng đến muốn bay.”
“Ta thử xem.” Diệp Tiêu Huyền gật gật đầu, mở hộp gỗ ra, đưa Hỗn Độn Linh Quả vào trong miệng, trong phút chốc, vạn kiếm tề danh, mỗi tấc không gian đều tràn ngập đế uy bao phủ bầu trời.
Giờ khắc này.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Chỉ có Diệp Trường Sinh vẻ mặt lãnh đạm, ngay sau đó, hắn nhướng mày vẻ mặt khó hiểu, tự lẩm bẩm, là lỗi hệ thống sao? Cái dấu chấm than lớn đó là cái quái gì vậy?
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, không phải hệ thống xuất hiện trục trặc, mà là nhiệm vụ hệ thống sắp đến hạn.”
Nhiệm vụ hệ thống sắp đến hạn?
Diệp Trường Sinh là người nội liễm, nhanh chóng kiểm tra, phát hiện nhiệm vụ tiêu diệt Hoang Cổ Thần quốc chỉ còn lại một tháng cuối cùng.
“Thì ra là thế.”
Nhiệm vụ này không thể thất bại.
Diệp Trường Sinh thật sự không phải ham phần thưởng, mà là Tiêu Bắc Huyền của Hoang Cổ Thần quốc thật quá thèm chơi rồi.
Yên tĩnh…
Yên tĩnh như chết.
Diệp Thương Vân phong Đế, tu vi tăng lên tới Đế Giả tầng hai.
Cảnh giới của Diệp Tiêu Huyền cũng thăng cấp, giống như không có ý định dừng lại.
Bốn người Tiêu Bắc Huyền bắt đầu có chút luống cuống.
Ninh Vô Thiên tức giận nhìn Diệp Trường Sinh: “Rốt cuộc ngươi cho bọn hắn ăn cái gì.”
“Ngươi đoán xem.” Diệp Trường Sinh cười nhẹ một tiếng, ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Có phải các hạ cũng muốn hay không?”
Ninh Vô Thiên khinh thường nói: “Ngươi cảm thấy Bản Tôn cần ư?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Không có được chính là không có được, đừng cố tỏ ra vẻ không cần.”
“Ngẩng đầu ưỡn ngực khoác lác, giữ hít thở sâu, ta sẽ chỉ lẳng lặng xem mà không nói lời nào.”
Ninh Vô Thiên sắc mặt xanh mét, tím tái một hồi cả giận nói: “Lập tức động thủ, bằng không sau này sẽ sinh biến.”
“Giết, huyết tẩy Kiếm Cung.”
“Giết, huyết tẩy Kiếm Cung.”

Bốn người lần lượt mở miệng, thân ảnh lướt qua không trung, lao thẳng tới Kiến Cung.
Thấy thế, Diệp Thương Vân trầm giọng nói: “Trường Sinh, dẫn các đệ tử lùi ra phía sau, để gia gia biểu diễn cho ngươi xem.”
Thanh âm vừa rơi xuống, hắn ta biến mất trước Kiếm Cung, trong tay cầm Cổ Kiếm, giống như Kiếm Tiên lâm phàm.
“Phá Kiếm Thức.”
“Bạo Cúc Liệt Giang.”
Từng đạo kiếm quang quét ngang bầu trời, cuồng bạo như sấm, nhanh như chớp.
Nhìn kiếm quang bay lượn trước mặt, Diệp Trường Sinh cảm thấy không ổn.
Lần đầu tiên thấy Diệp Thương Vân ra tay, này mẹ nó là loại kiếm pháp gì?
Tại sao lại tấn công từ dưới lên, chỉ tấn công ba đường dưới?
Nháy mắt, hình tượng cao lớn và cương nghị của Diệp Thương Vân đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Diệp Trường Sinh.
Kiếm pháp này vô địch rồi.
Gió thổi đũng quần, lông tóc tung bay...
Kiếm cắt gà con, hoa cúc tàn...
Giờ khắc này.
Đế uy của Tiêu Bắc Huyền quanh quẩn toàn thân,với khí thế không thể ngăn cản nghênh đón Diệp Thương Vân đang lao về phía mình: “Hắn giao cho ta, các ngươi mau chóng đi giết Thiếu chủ Diệp gia cùng Diệp lão tổ.”
Ba người Ninh Vô Thiên, Quỷ Vô Song, Ngân Cổ Thông không chút do dự công kích về phía Diệp Trường Sinh, đột nhiên đột nhiên một bóng trắng xuất hiện, chặn trước mặt bọn họ.
Quỷ Vô Song lạnh lẽo nói: “Diệp lão tổ, ngươi cưỡng ép nâng cao cảnh giới, thật cho rằng có thể ngăn cản chúng ta?”
Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói: “Không thử một lần sao biết?”
Ninh Vô Thiên đáp: “Ta tới giết hắn, hai vị dẫn người san bằng Kiếm Cung.”
Quỷ Vô Song lại nói: “Ngân lão tổ, làm phiền, ta phải giết chết Diệp Tiêu Huyền, huyết tẩy Kiếm Cung liền giao cho ngươi.”
Ánh mắt Ngân Cổ Thông dừng ở trên người Diệp Trường Sinh, “Giết đệ tử Ngân gia ta, đã đến lúc nên trả lại rồi.”
Thanh âm rơi xuống.
Ba lão giả áo đen xuất hiện bên cạnh hắn ta, tất cả đều là tu vi Bán Đế, bốn người họ quét qua không trung tấn công thẳng về phía Diệp Trường Sinh.
An Mộng Quân thấy bốn người tiến đến, vội vàng nói: “Trường Sinh lui ra phía sau, giao cho mẫu thân.”
“Mẫu thân, hài nhi đã trưởng thành, bây giờ hãy để cho hài nhi bảo vệ người.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, một bước đi tới hướng bốn người Ngân Cổ Thông.
Ngân Cổ Thông nhìn Diệp Trường Sinh tiến đến:”Hắn muốn làm gì, cùng đấu một trận với chúng ta?”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta muốn đánh chết bốn vị, hoặc là bị bốn vị đánh chết.”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, trong lòng thầm mắng, lão tử đi đến thế giới này cũng không có ý định sống sót trở về.
“Tới, giết ta đi!”
Đế uy che trời, bao trùm lên Kiếm Cung.
Đệ tử Diệp gia đã run lẩy bẩy từ lâu, cả người mềm nhũn không động đậy, trận chiến lớn như vậy không phải là chuyện bọn họ có thể tham gia.
Quá đáng sợ.
Mỗi một đợt sóng va chạm hạ xuống, chấn động khiến bọn họ muốn thổ huyết.
Ở trước Kiếm Cung, không bị đánh chết, thì cũng bị chấn động mà chết.
Nhìn thấy Diệp Trường Sinh trên bầu trời, đứng một cách bá đạo, đối mặt với bốn người Ngân Cổ Thông không hề sợ hãi, các đệ tử chảy nước mắt ngưỡng mộ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất