Chương 1: Thạch Hầu xuất thế, hệ thống giáng lâm (1)
"Hôm nay, Hầu Tử chắc cũng sẽ không xuất thế chứ?"
Tôn Viên đặt tay lên trán, che đi ánh nắng gay gắt, ngẩng đầu nhìn khối tiên thạch kia.
Nhìn một lúc lâu, Tôn Viên lắc đầu, nhảy xuống một khối đá nhô lên, tính rời đi.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang từ trong núi, mặt đất chấn động một chút, Tôn Viên hoảng hốt vội vàng quay đầu nhìn.
Khối tiên thạch kia, nứt ra rồi, bật ra một thạch noãn, gặp gió, biến thành một Thạch Hầu.
"Xuất thế rồi, xuất thế rồi, Linh Minh Thạch Hầu xuất thế rồi!"
"Tiên duyên của ta đến rồi!"
"Ha ha ha ha ha......"
Tôn Viên khoa tay múa chân vui sướng, cầm lấy một quả đào chuẩn bị sẵn bên cạnh xong chạy lên núi.
Hắn phải là người đầu tiên thấy Hầu Tử cũng là Linh Minh Thạch Hầu.
Sau đó, ôm đùi!
Nhưng mà ngay sau đó, âm thanh trong đầu khiến hắn đột nhiên dừng chân.
Đinh! Thạch Hầu xuất thế, màn lớn mở ra, bộ máy mô phỏng tây du đang tải......
"1%......2%......"
Tinh quang trong mắt Tôn Viên liên tục lóe lên.
Một năm rồi, làm Hầu Tử một năm rồi, bàn tay vàng cuối cùng cũng đến rồi!
"Bộ máy mô phỏng sao? Cũng không biết dùng kiểu gì, đợi tải xong rồi tính tiếp."
"Đi tìm Thạch Hầu đã."
Tôn Viên xuyên đến thế giới Tây Du này, trở thành một con khỉ bình thường trong số bốn vạn tám ngàn con khỉ khác.
Hắn đang nằm trên giường xem "Tây Du Ký", liền thấy màn hình đột nhiên bốc lên tia lửa điện, Thanh Sư Tinh mở to miệng nuốt lấy hắn.
Khi tỉnh lại, bản thân đã biến thành một con khỉ trên núi.
Thấy tiên thạch cửu khiếu bát khổng, thấy thác nước nguy nga, còn có khỉ đầy khắp núi đồi, Tôn Viên biết rằng bản thân đã đến thế giới Tây Du.
Tôn Viên vốn dĩ muốn tự mình ra khỏi núi Hoa Quả tìm tiên duyên cầu trường sinh, nhưng chưa đi được xa, thì bị một con hổ đuổi về, cuối cùng thì vẫn thu lại tâm tư.
Vẫn là nên đợi Minh Linh Thạch Hầu xuất thế, sau đó đi theo hắn đến chỗ Bồ Đề Lão Tổ tìm kim đan đại đạo thôi.
Đây chắc là cách ổn nhất, cũng là cách hiệu quả nhất.
Ôm chắc cái đùi này, nói không chừng cuối cùng còn có thể đi theo tu thành chính quả gì đó.
Vì thế, Tôn Viên thường chạy đến chỗ trống trải, nhìn Thạch Hầu trên núi, xem khi nào thì xuất thế.
Công phu không phụ lòng người, đợi tận một năm, cuối cùng cũng đợi được.
Không những đợi được Hầu Vương xuất thế, đến cả bàn tay vàng cũng có rồi.
Tuyệt quá!
Tôn Viên cầm một quả đào, trèo lên núi.
Mà Thạch Hầu, mục vận kim quang, cũng kinh động đến Ngọc Đế.
Đợi kim quang trong mắt hắn biến mất, cũng tìm hướng chạy xuống chân núi.
Chỉ chốc lát sau liền đụng phải Tôn Viên.
"Mĩ Hầu Vương, Mĩ Hầu Vương......"
Nhìn thấy Minh Linh Thạch Hầu, tia sáng trong mắt Tôn Viên lóe lên.
Dựa vào góc nhìn của con người, Hầu Tử chắc chắn không được coi là đẹp.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một con khỉ, có lẽ là đã thấm nhuần khiếu thẩm mỹ của khỉ, cảm thấy Thạch Hầu rất đẹp trai.
"Cho ngươi ăn."
Tôn Viên không chút do dự đưa quả đào trong tay ra.
Thạch Hầu nhận lấy quả đào, ngửi một chút, cắn thử một miếng.
A, thật ngọt.
Vì thế liền mở to miệng ăn hết.