Chương 40: Kim Quang Đại Đạo trong Xá Lợi Tử (2)
Nhớ lúc đầu lão phải tìm hiểu trong một tháng mới miễn cưỡng nhập môn.
Yêu quái này quả thông minh, có tuệ căn!
Lão hòa thượng nhìn Tôn Viên, càng ngày càng muốn độ hắn tiến vào Phật Môn.
Học thuộc lòng yêu quyết Đại La Phật Thủ, Tôn Viên lại muốn tìm hiểu phép mượn lực tam thế.
Vậy mà lại có thể mượn pháp lực của đời trước trong quá khứ và đời sau trong tương lai?
Loại pháp thuật này, hắn chưa từng nghe qua cho tới bây giờ.
Sớm nghe qua Phật Tổ có Tam Thế Thân, Quá Khứ Phật, Hiện Thế Phật, còn có Vị Lai Phật.
Cũng có đồn đại về Phật Chưởng Quá Khứ Vị Lai.
Chẳng lẽ, phép mượn lực tam thế này, là căn cứ vào đạo pháp thuật này sao?
Tôn Viên rất tò mò.
Nhưng loại pháp thuật này xem như là lão hòa thượng tự mình giác ngộ từ trong Xá Lợi Tử, không có thành sách trong Linh Ẩn Tự.
Cần lão hòa thượng tự mình giảng giải cho hắn.
Sau đó, bọn họ buổi đêm cầm đuốc soi nói chuyện.
Lão hòa thượng không chỉ giảng phép mượn lực tam thế cho Tôn Viên, còn nhân cơ hội cài cắm kinh Phật vào đầu Tôn Viên.
Tôn Viên rất không thích cái cách kẹp theo hàng lậu này của hắn, mấy lần cắt ngang hắn truyền bá kinh Phật, điều này làm cho lão hòa thượng cũng không biết làm sao.
Lão hòa thượng giảng một đêm, Tôn Viên cũng không có quá nhiều lĩnh ngộ đối với môn pháp thuật này.
"Người khác nói ngàn lần, không bằng tự mình đi một lần." Lão hòa thượng nói: "Ta thấy thí chủ vẫn là đi thử con đường kim quang đại đạo kia, đến lúc đó, liền có thể ung dung hiểu ra phép mượn lực tam thế này."
Tôn Viên gãi đầu, trong lòng khá là buồn bực.
Phép mượn lực tam thế này, dưới cái nhìn của hắn, quả thật vô cùng mạnh.
Lão hòa thượng vốn là tu vi Kim Đan sơ kỳ, sau khi mượn pháp lực kiếp trước và kiếp sau, lại có thể áp bức hắn qua khí thế.
Hắn bây giờ là yêu thú cấp ba, tương đương với Nhân tộc Kết Đan trung kỳ. Nói cách khác, lão hòa thượng sau khi mượn lực, dựa trên mặt pháp lực đã vượt qua Kết Đan trung kỳ.
Đây là một đạo pháp vô cùng lợi hại.
Nhưng nhất định phải bước lên con đường kim quang đại đạo kia mới có thể hiểu ra sao?
"Ngươi để ta nghĩ một chút." Tôn Viên không có lập tức đồng ý.
Hắn ở trong Linh Ẩn Tự một ngày, ngày thứ hai ra cửa chùa miếu, hỏi lão hòa thượng:
" Bây giờ ta có thể đi sao?"
Lão hòa thượng cười híp mắt nói: "Lúc nào cũng có thể đi."
"Lúc nào cũng có thể đến."
Tôn Viên bĩu môi, trong lòng thầm mắng lão hòa thượng vô liêm sỉ.
Lão hòa thượng này chắc chắn biết rằng hắn còn ôm niệm tưởng với diệu pháp trường sinh kia cùng pháp mượn lực tam thế kia, giống như cho rằng Tôn Viên nhất định sẽ quay lại vậy.
Tôn Viên có Tiểu Hồ Điệp bay theo vai, cưỡi lên Yêu Phong bay đi.
Về tới thôn làng quen thuộc, Tôn Viên thấy người dân đã xây được một nửa ngôi nhà mới của hẳn.
Ừmmmm...
Nói như thế nào đây, đây không giống như một ngôi nhà.
Ngược lại giống như tòa miếu hơn.
Đây là ý gì?
Đây là muốn coi hắn thuộc hàng ngũ thần phật, để cúng bái sao?
Thợ mộc trong thôn chỉ huy mọi người làm việc, thấy Tôn Viên bay xuống, vội vàng nói: "Hầu Đại Vương, hãy nhìn nhà mới của người, người có hài lòng không?"
Tôn Viên: ...
Hắn gãi đầu, nói: "Không cần phải lớn và tốt như vậy."
Thợ mộc nói: "Nhất định phải lớn như vậy, nhất định phải tốt như vậy, người Hầu Đại Vương là hộ thần bảo vệ mà."
Tôn Viên thở dài, luôn cảm giác mình sẽ bị ân tình của người dân trói buộc ở lại đây.
Tuy rằng trong lòng thấy ấm áp, nhưng đạo tâm của hắn cũng rất kiên định.
Tôn Viên cứng rắn quyết tâm, nói: "Ta không có khả năng sẽ ở nơi này mãi, ta cũng có điều mà bản thân muốn theo đuổi, rồi cũng có ngày rời đi."
"A? Là như vậy sao?" Thợ mộc nghe xong có chút thất vọng, nói: "Người không hài lòng với nơi này sao?"
Tôn Viên lắc đầu, nói: "Con đường mà ta đang tìm, không có ở đây."
Vẻ mặt mọi người đều khó tránh khỏi có chút thất vọng, lúc này, Tiểu Thanh chạy tới:
" Sư phụ Đại Hầu Tử!"
Tôn Viên lộ ra nụ cười, ôm lấy nàng đặt lên vai của bản thân.
"Không tệ, không tệ, tu vi lại có tiến bộ."
Tiểu Thanh cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Hồ Điệp từ một bên vai khác của Tôn Viên bay lên, bay một vòng quanh Tiểu Thanh.
"A! Bướm!"
Tiểu Thanh ngạc nhiên đưa tay ra, để Hồ Điệp đậu trên tay của chính mình.
"Thật xinh đẹp."
Tôn Viên nhìn một cảnh ấm áp này, đột nhiên nói: "Đây là con yêu tinh."
Tiểu Thanh kinh ngạc hỏi: "Cùng là yêu tinh giống sư phụ sao?"
Tôn Viên suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy."
Tiểu Thanh đem Hồ Điệp đến trước mắt mình, nói: "Ta cũng cảm thấy yêu khí trên người nàng."
"Thật trong lành."
Nghe được cái từ này, Tôn Viên có chút tự ti mặc cảm.