Chương 59: Yêu tộc có Thánh Địa sao? (1)
Tôn Viên trái lại không căng thẳng chút nào, ung dung cười: "Ngươi nhất định phải động thủ với ta sao?"
Hổ yêu di chuyển hổ trảo, từng bước ép sát Tôn Viên, thấp giọng gào: "Giết ngươi, tất cả của Hổ yêu Đại Vương, đều là của ta!"
Hắn đột nhiên nhào tới, lại bị Tôn Viên linh hoạt tránh thoát.
"Gào ——!"
Hổ yêu bỗng nhiên quay đầu lại gầm như chúa sơn lâm, nhưng mà khí lãng rung trời kia đối với Tôn Viên mà nói chỉ giống như gió mát thổi qua mặt.
Tôn Viên mỉm cười, chậm rãi rút kiếm ra, nói: "Ta từ trước đến nay chưa từng tin ngươi, bởi vì ta biết, ngươi nhất định sẽ động thủ với ta."
"Ngươi không động thủ, ta làm sao có lý do để giết ngươi đây."
"Ngạo mạn!" Hổ yêu rít lên một tiếng, xoay người đánh về phía Tôn Viên, trên hổ trảo có hào quang màu đen.
Nhưng mà Tôn Viên lại đột nhiên điều khiển Yêu Phong bay lên, bay ra khỏi bảo khố Hổ yêu Đại Vương.
Hổ yêu lập tức đuổi theo.
Tôn Viên trực tiếp bay đến giữa không trung, bầy yêu trên mặt đất vừa vặn có thể nhìn thấy hắn.
Thấy Hổ yêu đuổi theo, Tôn Viên quát lớn nói: "Nghiệt súc, ta đem bản mệnh bài trả cho ngươi, ngươi nhất định phải ân đền oán trả, giết ta sao?"
"Ngươi còn muốn bản mệnh bài của tất cả những người khác!"
Tiếng nói của hắn truyền khắp bốn phía, yêu quái phía dưới không khỏi đầu ngẩng đầu nhìn về phía Tôn Viên.
Cái gì? Tôn Viên trả bản mệnh bài cho Hổ yêu?
Mà Hổ yêu còn muốn giết hắn?
Còn muốn bản mệnh bài của bọn họ?
Yêu quái phía dưới lập tức náo nhiệt.
Có người chửi rủa Hổ yêu, có người xót xa con đường phía trước.
Đến cả một con Báo yêu yêu quái cấp bốn khác, cũng nhìn Hổ yêu, trong ánh mắt có sự do dự.
Hổ yêu đúng lúc đuổi kịp, nhìn thấy tình cảnh này, nghiến răng nghiến lợi.
Hình tượng của bản thân, bởi vì một tiếng quát lớn này của Tôn Viên, đã toàn bộ bị hủy rồi.
"Có điều không sao hết, chỉ cần giết hắn, tất cả vẫn là của ta."
Hổ yêu nhe răng, cũng không hề từ bỏ ý định muốn giết Tôn Viên, giống như là quyết tâm đi theo con đường hắc hóa.
Tôn Viên nhìn phản ứng bầy yêu phía dưới, thoả mãn gật đầu, sau đó vẻ mặt quang minh chính đại lẫm liệt nói:
"Nếu ngươi u mê không tỉnh ngộ, vậy cũng đừng trách ta ra tay vô tình."
Nhìn Tôn Viên rút kiếm ra, Hổ yêu khinh miệt gào một tiếng, nói: "Một con khỉ gầy như vậy, thật sự cho rằng ngươi cũng là yêu thú cấp bốn, có thể đánh được ta sao?"
"Hừ!"
"Nói cho ngươi biết, yêu thú cấp bốn và yêu thú cấp bốn, không giống nhau!"
Tôn Viên gật đầu, nói ra: "Ngươi nói đúng, yêu thú cấp bốn và yêu thú cấp bốn, không giống nhau.
Hổ yêu còn muốn trào phúng thêm câu, nhưng chỉ thấy thân ảnh của Tôn Viên lóe lên, tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước người của hắn.
Dùng thanh linh kiếm pháp bảo mà tên tu sĩ Hóa Thần đã sử dụng kia, Xung Hư linh kiếm, chĩa vào gáy của hắn.
"Được rồi, vẫn là nên giết đi."
Tôn Viên lắc đầu, trong nháy mắt khi Hổ yêu muốn mở miệng cắn một nhát, chém ngang một nhát.
Một đạo kiếm quang giống tia sáng xẹt qua, đầu Hổ yêu bay lên, máu tươi từ chỗ đứt ở cổ phun ra đằng trước.
Thi thể của nó rơi từ trên cao xuống, ngã ầm ầm trên mặt đất, bắn lên mảng bụi mù lớn, chảy một bãi máu lớn ở trên đất.
Lũ yêu đều kinh ngạc đến ngây người.
Người này... Mạnh như vậy sao?
Một kiếm bêu đầu?