. . . .
Trong sương phòng.
Tô Thần khoanh chân ngồi trên giường.
Tâm thần lại dừng trên Kim Cương Hỗn Nguyên Kính thu hoạch được trước đó.
Thời điểm ở Ngọc Xuân Uyển, Tô Thần chính là một kẻ ăn chơi trác táng chân chính.
Không có tu luyện gì hết.
Nhưng hiện giờ trở lại Tô phủ, hắn cần phải tu luyện.
Kim Cương Hỗn Nguyên Kính là một môn công pháp luyện thể, có mười ba tầng.
Dùng nội khí trong cơ thể để rèn luyện bản thân.
Tầng thứ nhất đến tầng thứ ba rèn luyện làn da.
Làm làm da bản thân trở nên bền chắc như kim loại.
Từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu rèn luyện huyết nhục, tầng thứ bảy đến tầng thứ chín rèn luyện cốt tủy, tầng thứ chín đến tầng thứ mười hai rèn luyện nội tạng nội phủ.
Còn tầng thứ mười ba hỗn nguyên nhất thể.
“Kim Cương Hỗn Nguyên Kính ba tầng đầu luyện da, dùng Kim Cương Hỗn Nguyên nội lực sinh ra trong cơ thể không ngừng áp súc màng da, làm màng da cứng rắn như thiết.”
“Chuyện này khá dễ làm, hôm nay ta có thể hoàn thành.”
“Chỉ là giai đoạn tiếp theo rèn luyện huyết nhục, e là cần tiêu hao một lượng lớn đan dược bổ sung khí huyết!”
Tô Thần thầm nghĩ.
Sau đó Tô Thần không lại không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, hiện tại nghĩ tới cũng vô dụng.
Tranh thủ thời gian tu luyện tăng cường thực lực mới là cơ sở.
Tô Thân Vận chuyển Kim Cương Hỗn Nguyên Kính, nội lực bắt đầu rèn luyện màng da.
Hắn ngồi khoanh chân tu luyện, không biết qua bao lâu.
Oanh!
Đột nhiên bên ngoài có tiếng sấm vang lên.
Rồi mưa mắt đầu rơi tí tách tí tách.
Tô Thần cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, mở hai mắt ra chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bóng đêm bên ngoài.
Bởi vì trời mưa nên càng tối tăm hơn.
Tô Thần cũng không biết chính mình tu luyện bao lâu.
“Bất quá cơn mưa này không tồi, đêm mưa thích hợp giết người, nhưng mà hôm nay là ngày ta giết người hay là ta bị người khác giết.”
Trong lòng Tô Thần thầm than.
Kẽo kẹt, cửa tiểu viện bị mở ra.
Quản gia Phúc bá đẩy cửa tiểu viện tiến đến.
Đốc đốc!
Cửa phòng môn bị gõ vang.
Tô Thần đứng bên cửa sổ đã biết được người tiến vào tiểu viện chính là Phúc bá.
Liền mở cửa phòng ra.
“Thiếu gia, ta thấy đèn bên này còn sáng nên liền qua, đây là đồ ăn mà ta kêu hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho ngài!”
Phúc bá mang theo rổ cơm đặt ở trên bàn trong phòng.
Nhẹ nhàng mở rổ ra, muốn lấy đồ ăn bên trong bày biện.
“Còn nữa, hôm nay Hàn quản sự cùng Lộ quản sự tiến đến, nói ta báo cho thiếu gia!”
“Nếu bên thiếu gia có chuyện gì, có thể lập tức thông tri bọn họ, bọn họ sẽ toàn lực hiệp trợ thiếu gia.”
“Thiếu gia, bọn họ là người mà lúc lão gia sinh thời tín nhiệm nhất, thiếu gia có thể tin tưởng bọn họ.”
Phúc bá vừa lấy đồ ăn, vừa nói.
Kim Phong Tế Vũ Lâu khống chế một phần ba cửa hàng ở Khánh Thành.
Mà xử lý này đó cửa hàng, là kim phượng mưa phùn lâu mười tám danh quản sự.
Hàn quản sự cùng Lộ quản sự chính là kia mười tám người trung hai người.
Nghe được Phúc bá nói, Tô Thần gật gật đầu.
“Phúc bá, ngươi thay ta cảm ơn hai vị thúc thúc, nếu ta có yêu cầu ta sẽ mời bọn họ hỗ trợ.”
“Cũng đừng lấy ra, hôm nay ta không có ăn uống!”
Tô Thần mở miệng nói.
Tạm thời hắn sẽ không tin tưởng bất luận kỳ nào, ngay cả Phúc bá trước mắt hắn cũng không tin.
Có lẽ Tô Thần lúc trước sẽ tin tưởng.
Nhưng Tô Thần hiện tại cảnh giác với bất kỳ kẻ nào.
Nghe Tô Thần nói, Phúc bá chỉ có thể thả đồ ăn lại.
“Hiện tại là giờ nào rồi?”
Tô Thần hỏi.
“Thiếu gia, hiện tại mới vừa vào giờ Hợi!”
“Giờ Hợi sao?
Gần đây bên ngoài có tin tức gì tức truyền tới sao?”
Tô Thần mở miệng hỏi.
Ở Ngọc Xuân Uyển, Tô Thần vẫn luôn chải chuốt ký ức trong đầu.
Không có chú ý tình huống bên ngoài.
“Buổi tối, bên lão nô nhận được một tin tức từ chợ đen nói lúc sinh thời lão gia nhận được một đài sen Ngũ phẩm.”
Phúc bá mở miệng nói.
“Đài sen Ngũ phẩm, sao phụ thân ta lại có bảo vật như vậy, đối phương đây là hướng về phía Kim Phong Tế Vũ Lâu chúng ta, muốn tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ Lâu?”
Tô Thần nghe vậy sắc mặt biến đổi nói.
Đài sen Ngũ phẩm là bảo vật gì, hắn cũng biết.
Phụ thân hắn có chút danh khí ở Khánh Thành nhưng tuyệt đối không lấy được bảo vật như đài sen Ngũ phẩm.
“Xem ra có người ngồi không yên mới truyền ra tin tức như vậy, Phúc bá ngươi về nghỉ ngơi trước đi!”
Tô Thần trầm giọng nói.
“Vậy lão nô liền về nghỉ ngơi trước!”
Phúc bá hành lễ với Tô Thần sau đó chống ô che mưa rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Phúc bá rời đi, Tô Thần híp mắt lại.
“Là đang nhắc nhở ta hay là thế nào đây?”
“Hiện tại không phải thời điểm suy nghĩ những chuyện này, chờ ta quấy đục hồ nước này trước, nhìn xem có thể có cá xuất hiện hay không.”
Hắn trực tiếp tắt ngọn đèn trong phòng, mặc áo đi ngủ.
Trong lòng thì nghĩ nên ra tay đối với ai.
Căn cứ vào ký ức lúc trước của Tô Thần.
Lăng Thiên Hà có ba tên thủ hạ tâm phúc.
Tưởng Thần Đông là một.
Còn có hai người nữa, một người tên là Tống Nguyên, một người tên là Lục Kháng.
Tạm thời không thể giết chết Tưởng Thần Đông, dù sao người ta vừa mới giúp hắn chuộc Tần Ngọc Xuân Uyển trung chuộc ra Tần Lan.
Như vậy chỉ còn lại có Tống Nguyên cùng Lục Kháng.
Trong đó Tống Nguyên liền cách chỗ Tô Thần không xa.
“Không nên trách, muốn trách thì trách ngươi gần ta nhất.”
Tô Thần lẩm bẩm nói.
Ở một chỗ khác.
Hậu viện Tô phủ.
Chỗ phòng nhị phu nhân Thượng Quan Tử Vân vẫn còn ánh đèn.
“Tiểu thư, bên chợ đen truyền đến tin tức nói lúc trước Tô Mộng Bạch lấy được một đài sen Ngũ phẩm.”
Tiểu Lan bên cạnh Thượng Quan Tử Vân mở miệng nói.
“Đài sen Ngũ phẩm!”