Chương 55: Xuống Núi
“Không đúng…” Nghe âm thanh này, động tác của Cổ Dục dừng lại. Hắn đứng lên, liếc mắt nhìn Phùng Thư Nhân ở sau lưng. Cô nàng vẫn còn đang trò chuyện với khán giả đang xem livestream, Cổ Dục từ từ bước lại gần.
Lúc này hắn còn không quan tâm tới việc bản thân mình có bị lọt vào ống kính hay không, hắn đi thẳng tới bên cạnh Phùng Thư Nhân. Hơn nữa còn kéo cô lại một chút.
“Gì vậy! Tên con trai này từ đâu ra thế?”
“Thư Nhân cùng bạn trai ra ngoài phát trực tiếp sao?”
“Trời ơi! Đau lòng quá!”
“Còn biết phải làm sao? Đành phải tha thứ cho cô ấy thôi…”
Vừa nhìn thấy Cổ Dục, phòng livestream lập tức bùng nổ. Phùng Thư Nhân nhìn về phía Cổ Dục, cô tin rằng Cổ Dục sẽ không phải tự nhiên mà chạy vào ống kính, hắn không phải loại người thích khoe mẽ. Quả nhiên! Khi cô nhìn về phía Cổ Dục, sắc mặt của Cổ Dục không được tốt lắm.
“Chú Dục, sao vậy?”
“Mọi người đừng đoán mò, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này nhìn vậy thôi chứ là chú của tôi đấy.”
Câu trước là Phùng Thư Nhân nói với Cổ Dục, câu sau là hướng về phía người đang xem livestream mà nói.
“Cô có phát hiện hay không, nơi này có chỗ không đúng.” Nhìn Phùng Thư Nhân một cái, tiếp đó Cổ Dục cũng đưa mắt hướng về phía âm thanh kia phát ra, nhỏ giọng hỏi.
“Chỗ nào không đúng… cháu cũng không cảm thấy được gì, chỉ nghe tiếng côn trùng, còn có tiếng gió...” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân nhìn quanh sau đó nghi ngờ lắc đầu. Đang ở trong rừng thì nơi an toàn chắc chắn không có, bởi vì nơi này vẫn thường xuyên xuất hiện thú dữ ăn thịt.
Nhưng mà, hiện tại cô cũng không cảm thấy có gì đáng lo.
“Cẩn thận một chút cũng không thừa, bây giờ chúng ta từ từ quay lại.” Thấy Phùng Thư Nhân không cảm thấy được điều gì, Cổ Dục cũng do dự một chút. Nhưng hắn vẫn tin vào kỹ năng sinh tồn dã ngoại của mình hơn, cho nên vẫn cẩn thận nói ra nghi hoặc.
Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng không phản bác lại. Cô cũng đi theo Cổ Dục từ từ đi ngược trở lại. Khi nhóm của hắn sắp ra khỏi khu vực này, đột nhiên bụi cỏ trước mặt họ lắc lư một hồi. Sau đó, một con thỏ lớn màu xám từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài.
Nhìn con thỏ vừa nhảy ra, Phùng Thư Nhân khẽ nở nụ cười rồi vỗ vai Cổ Dục, nói: “Này chú Dục! Chỉ là một con thỏ, chú quá nhạy cảm…”
Thế nhưng cô còn chưa nói hết câu, một con lợn rừng cực kỳ to lớn đang bám theo con thỏ này nhảy ra...
Đúng vậy! Không có nhìn lầm đâu, chính là một con lợn rừng đuổi theo sau con thỏ này đến đây.
Tuyệt đối không nên xem thường lợn rừng, nó chính là một loài vật ăn tạp. Tức là ngoài việc ăn rau quả, lương thực các loại, bọn chúng cũng ăn cả thịt.
Thỏ con, rắn, những động vật này cũng nằm trong thực đơn của bọn chúng!
Vậy nên, nếu như nhìn thấy lợn rừng đuổi bắt thỏ thì cũng đừng quá ngạc nhiên. Bọn chúng chỉ là không muốn đi săn, không có nghĩa là bọn chúng không thể săn mồi.
Mà con thỏ kia rõ ràng là đang hoảng hốt chạy loạn, đến khu đất trống lập tức đổi hướng chạy tới phía Cổ Dục. Nhìn con thỏ đang chạy đến, lông mày Cổ Dục khẽ nhíu lại. Hắn biết nếu để con thỏ chạy đến đây, con lợn rừng kia cũng sẽ đuổi tới.
Mặc dù hắn cũng không sợ con vật này. Nhưng ở ngoài tự nhiên, tốt nhất không nên tiếp xúc gần với động vật hoang dã, vì chúng ta không thể biết bọn chúng có mang theo mầm bệnh và vi khuẩn gì không.
Vậy nên do dự một chút, Cổ Dục nhanh chóng buông tay Phùng Thư Nhân rồi ném cái túi ở cạnh hông về phía sau. Nhìn thấy con thỏ đang bị đuổi đến choáng váng chạy tới, hắn vọt một bước dài về phía trước sút cho nó một cái.
“Phanh!” Một âm thanh vang lên, con thỏ kia lập tức bị Cổ Dục đá bay ra bên ngoài, rơi về phía xa nằm co quắp. Rõ ràng, cú đá này của Cổ Dục lực rất mạnh.
Mà sau khi nhìn thấy Cổ Dục đá bay con thỏ ra, con lợn rừng kia cũng dừng lại. Đôi mắt nhỏ nhìn con thỏ một cái, lại nhìn Cổ Dục một cái.
“Đi ăn đi!” Chỉ về phía con thỏ, Cổ Dục nói với con lợn rừng.
Đáng tiếc là con lợn rừng này không hiểu Cổ Dục đang nói cái gì.
Nhìn thấy Cổ Dục đang chỉ về hướng con thỏ, con lợn rừng không hề đi về hướng đó. Mà là hướng về phía Cổ Dục, chân bới mặt đất đang vào tư thế chuẩn bị tấn công.
Thấy động tác này của lợn rừng, Cổ Dục liền biết không còn biện pháp nào tốt hơn, con lợn rừng này chắc chắn đã từng kết thù với con người. Hơn nữa, lần này nó xuống núi có lẽ không chỉ để đuổi giết con thỏ kia, có khi nó còn muốn xuống núi phá hoại ruộng lúa.
Vừa nãy ở phía trên nhìn không rõ, nhưng bây giờ đối mặt với con lợn rừng này. Cổ Dục cũng nhìn thấy rõ thân hình của nó, đúng là không phải to lớn bình thường.
Thường thì ở sâu trong núi Đại An Lĩnh, lợn rừng to nhất cũng có thể đạt khoảng kích cỡ 400 kg, đó đã là con to nhất. Mà con lợn rừng ở trước mặt lúc này, mặc dù không đến 400 kg khủng bố như vậy. Nhưng cũng không hề nhỏ chút nào, ước lượng một chút kích cỡ cũng không dưới 250 kg.
Hơn nữa, nó quanh năm lăn lộn trong bùn lầy, cả bộ lông đều được bao phủ bởi lớp bùn dày đặc, nhìn qua giống như một chiếc xe tăng nhỏ. Có lẽ sẽ không ai muốn lọt vào tầm ngắm của nó.
“Chú Dục, quay lại đây đi!” Nhìn thấy Cổ Dục đang tiến vào trạng thái đối đầu với con lợn rừng. Phùng Thư Nhân lúc này mới có phản ứng, lập tức lớn tiếng gọi.
“Chạy về thì chết chắc, cô tránh ra xa một chút đừng ảnh hưởng đến hoạt động của tôi!” Nhìn đối thủ trước mặt, Cổ Dục hướng về phía Phùng Thư Nhân phất phất tay, bảo cô tránh xa ra một chút.
Gặp lợn rừng không nên chạy, vì chúng ta không chạy thoát được nó. Loài vật này có thể chạy đến 56 km/h. Nó đã đuổi thì con người chắc chắn không chạy thoát được.
Cho dù là luồn lách hay chạy thẳng, vẫn không thể thoát được. Bị nó bắt kịp hay không thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, muốn an toàn thì tốt nhất là không nên vào rừng để tránh gặp phải nó.
“Chú Dục! Hay là để cháu gọi điện cho chú Kiến Quân.” Nghe được lời nói của Cổ Dục. Lúc này, Phùng Thu Nhân cũng nhớ lại những gì mình đã được dạy, nhanh chóng lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Cổ Kiến Quân. Người này là kiểm lâm duy nhất của thôn, chỉ có hắn mới giải quyết được con lợn rừng lớn như thế.
Lần này, Cổ Dục không tiếp tục ngăn cô lại, gọi cho Cổ Kiến Quân đúng là lựa chọn chính xác.
Thế nhưng con lợn rừng này rõ ràng không định chờ viện quân của Cổ Dục tới.
Có thể vì tiếng hét của Phùng Thư Nhân chọc giận nó, nó càng lúc càng tỏ ra giận dữ. Lúc Phùng Thu Nhân rút điện thoại ra, con lợn rừng kia đồng thời gào lên một tiếng, cúi đầu lao thẳng tới Cổ Dục.
Kỹ năng bậc thầy sinh tồn, bậc thầy chiến đấu lúc này lập tức dâng lên trong đầu Cổ Dục, cặp mắt của hắn cũng trở nên sắc bén.
Mà phía Phùng Thư Nhân, khi lợn rừng xông tới cũng làm cho cô choáng váng. Nhưng những việc xảy ra sau đó càng làm cho cô phải giật mình…
Dịch: ĐườngX2