Chương 75: Giải quyết
“Chỉ cần có thể làm, tiền không thành vấn đề.” Nghe thấy trưởng thôn nói xong như vậy, Cổ Dục mới thở dài một hơi. Hắn là cái máy in tiền, chỉ cần không lừa hắn thì cái gì cũng oke hết.
Nghe thấy Cổ Dục thoải mái như vậy, trưởng thôn cũng trực tiếp vỗ bàn một cái.
Sau đó gọi đội trị an đi tới nhà ông Sáu ở thôn Tây, gọi hai người nhà lão tới.
Hai người nghe nói Cổ Dục muốn thuê chỗ đất nhà họ thì họ cũng chạy nhanh hơn bình thường.
Bởi vì thuê đất ở nông thôn có tiền phần, đối với bọn họ mà nói đó là sự kiện cực kì tốt.
Khi hai người tới nơi, Cổ Kiến Quốc cũng bắt đầu nói chuyện liên quan tới việc thuê mảnh đất đó.
Đất ở nông thôn phân thành đủ loại khác nhau. Trong đó có ruộng nước để trồng lúa nước, ruộng cạn để trồng bắp, lúa mì v.v. Mặc kệ là ruộng nước hay ruộng cạn đều phải phân thành ruộng cao cấp hay ruộng bậc thấp. Ruộng cao cấp là ruộng quý, ruộng bậc thấp là ruộng thích làm gì thì làm.
Cho nên người bình thường làm ao cá chỉ mướn loại ruộng cùi bắp mà thôi.
Loại ruộng cấp thấp bỏ hoang kém nhất, 1 mẫu đất cũng chính là 666 mét vuông chỉ cần 200 tệ. Như vậy là đủ để nuôi cá rồi. (đơn vị đo trong này tính theo đơn vị của người Trung Quốc)
Nhưng ruộng của ông Sáu kia là ruộng cao cấp. Hơn nữa trên ruộng còn đang trồng cây nông nghiệp. Cho nên giá đương nhiên sẽ đắt.
Một mảnh kia ruộng kia khoảng 1 “Buổi”. Một “Buổi” chính là 10 ngàn mét vuông, hay 15 mẫu đất.
Cổ Dục trực tiếp tính toán theo ruộng cạn trong một năm vào khoảng 9000 tệ tiền đất, cộng thêm cây nông nghiệp. Cổ Dục còn trực tiếp bồi thường 20 ngàn tệ. Quả thực đống ngô kia giá trị có thể không tới 20 ngàn tệ. Giá ngô năm nay cao nhất đoán chừng khoảng 9 tệ một cân. Mà một mẫu đất có thể sản xuất 1000 cân bắp ngô.
Mười lăm mẫu tổng cộng có thể bán được 13 ngàn 500 tệ. Mà Cổ Dục trả trực tiếp tận 20 ngàn tệ, ông Sáu này đương nhiên là hoan hỉ đồng ý rồi.
Bởi vì bọn họ vẫn còn thời hạn thuê, cho nên bây giờ Cổ Dục muốn thuê lại từ trong tay bọn họ. Tổng thời gian thuê còn của họ là 10 năm, Cổ Dục trực tiếp trả 90 ngàn tệ thuê luôn mười năm đó, đứng tên mình. Tiếp đó hắn còn có thể kí để thuê thêm 30 năm nữa.
Theo lý thuyết, Cổ Dục tiêu hết 380 ngàn tệ. Hắn thuê được 15 mẫu kia với thời hạn 40 năm.
Cổ Dục còn nước giếng là còn có thể chi trả. Dù sao hắn cũng không quá quan tâm tới vấn đề này lắm. Một lần bán cá của hắn không chỉ dừng ở mức 400 ngàn tệ đó đâu.
Sau khi kí xong ở Ủy ban thôn, Cổ Dục trực tiếp chuyển 380 ngàn tệ vào trong tài khoản của thôn. Sau đó thôn chuyển cho ông Sáu 110 ngàn tệ. Số tiền này với họ mà nói là một khoản lợi kếch xù nên lập tức hoan hỉ rời đi .
Nhà bọn họ trước đây thuê mảnh đất này tổng cộng 15 năm mới tốn hơn 20 ngàn tệ. Năm năm này không chỉ thu hoạch, mà họ còn bán sang tay kiếm lời 110 ngàn tệ. Thật là lãi to quá đi mà.
Sau khi lo xong vấn đề đất đai tại Ủy ban thôn, Cổ Dục một lần nữa liên lạc với đội xây dựng cái đình nhỏ nhà mình. Bởi vì lần này hắn muốn xây bao kín toàn bộ ao cá. Cái này không thể nhờ chú Ba được, phải tìm người đặc biệt tới.
Ông chủ đội xây dựng tên là Cổ Tuấn Tài, cũng là một người trẻ tuổi trong thôn. Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn vốn là theo chú lên thành phố làm công nhân. Sau khi tích lũy được tay nghề nhất định thì trở về nhà làm trong đội xây dựng. Bình thường đều làm việc trên thị trấn. Những năm gần đây chất lượng cũng không tệ, thu phí cũng hợp lý nữa.
Năm ngoái đội của hắn hợp tác với thôn, phần lớn là tu sửa nhà, bao gồm cả nhà của Cổ Dục hiện tại. Bây giờ Cổ Dục gọi, bảo rằng muốn làm xây một khu bao quanh bể cá, hắn liền lập tức hứng thú. Nửa tiếng sau hắn đã xuất hiện ở nhà Cổ Dục.
“Anh Cổ Dục chuẩn bị chơi lớn đấy hả?” Nhìn Cổ Dục từ trong nhà đi ra, Cổ Tuấn Tài bên này cười ha hả nói.
“Cũng không lớn lắm. Định làm một chỗ nuôi cá ở phía sau nhà ấy mà.” Nở nụ cười, Cổ Dục dẫn theo Cổ Tuấn Tài đi tới mảnh đất kia.
Mười ngàn mét vuông, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng cũng không đặc biệt lớn. Ngang 100m, dọc 100m là được 10 ngàn mét vuông rồi. Nhất là hiện tại còn đang trồng không ít bắp ngô, cho nên nhìn không hùng vĩ cho lắm
Nhưng theo kế hoạch của Cổ Dục, phải đợi đến khi hắn xây ao cá thì trông mới chuẩn chỉnh được.
Mà nghe thấy yêu cầu xây một ao cá trong phòng này, Cổ Tuấn Tài cũng đặt ra vấn đề chi phí.
Đợi đến khi Cổ Dục nói xong, hắn cũng gần như tính toán ổn thỏa.
“Tiểu Dục, Ngư Trường (là nơi tập trung nguồn lợi thủy hải sản) này của anh nếu xây cẩn thận thì phải mất khoảng 800 ngàn tệ. Nói thật là không đắt lắm đâu......” Nhìn Cổ Dục, Cổ Tuấn Tài báo một cái giá. Nếu như là ao cá lộ thiên bình thường thì chỉ cần tốn mấy ngàn tệ là đã quá đủ rồi. Nhưng Cổ Dục muốn xây bao vào, cái giá 800 ngàn tệ này không bất ngờ lắm đâu.
“Cũng được, còn trong phạm phi chi trả. Đúng rồi, tôi muốn nền của ao cá được lát bằng xi măng. Bởi vì ảnh hưởng đến cá, cho nên tôi cần một lớp bảo vệ bên dưới. Nhưng gạch men sứ rất dễ rời ra, hơn nữa việc vệ sinh còn rất phiền phức. Không biết anh có đề nghị nào tốt hơn không?” Tính toán ở trong đầu một lúc. 800 ngàn là con số có thể chấp nhận được, hoàn toàn còn trong khả năng chi trả của bản thân. Hắn liền hỏi Cổ Tuấn Tài vấn đề thứ hai, cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Không muốn gạch men sứ mà cũng không muốn để xi măng làm cá bị thương thì cũng chỉ có thể sử dụng Gỗ bảo quản mà thôi. Loại gỗ này được tạo nên bởi gỗ và những thành phần hóa học, sẽ không bị mục thối, nhưng vẫn đạt hiệu quả chống nước như bình thường. Thông thường sẽ kết hợp nó với vải chống nước và một lớp chống thấm nữa là không vấn đề gì. Nhưng việc vệ sinh không khác gạch men là bao, hai tháng vệ sinh một lần. Hơn nữa nếu như vậy thì số tiền dự tính sẽ tăng lên đó.”
Nghe thấy lời Cổ Dục, Cổ Tuấn Tài cũng lập tức tính toán. Nếu như dùng Gỗ bảo quản chống phân hủy này mà nói, ít nhất phải thêm từ 80 ngàn lên 100 ngàn tệ mới được.
Nghe thấy lời hắn, Cổ Dục cũng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Đừng nói là 900 ngàn tệ, ngay cả 1 triệu 9 hắn cũng sẽ xây. Bởi vì sau khi xây xong, tiền hắn thu về càng nhiều nữa. Đây chính là một vốn bốn lời.
“Được rồi, công trình này sẽ giao cho anh. Không biết bao lâu thì xây xong nhỉ?” Gật đầu một cái, Cổ Dục cũng hạ quyết tâm.
“Xem ra công trình này phải mất đến nửa tháng đấy!” Liếc mắt nhìn mảnh đất này, Cổ Tuấn Tài do dự nói. Đó đã là tiến độ rất nhanh rồi.
“Quá chậm.” Nhưng Cổ Dục không hài lòng với tốc độ này. Phải biết dạo này hắn hay câu được cá lớn, mà một ngày khu Ngư Trường này chưa xây xong, hắn sẽ lại thiệt hại không ít. Nếu như không phải gần nhà hắn có sẵn chỗ, hắn đã đi mua đời nó bể cá cho nhanh rồi.
Cho nên nửa tháng là quá lâu, khiến hắn thiệt hại ít nhất phải mấy triệu!
“Như vậy đi. Nếu xây xong trong vòng nửa tháng, tôi sẽ thêm 300 ngàn tệ coi như tiền thưởng. Việc này có thể ghi vào trong hợp đồng. Nhưng nếu xây lố 1 ngày sẽ trừ đi 10 ngàn tệ. Cứ thế trừ dần tới khi hết 300 ngàn tệ thì thôi.” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục nói với Cổ Tuấn Tài.
Nghe thấy cơ chế trao thưởng của Cổ Dục, Cổ Tuấn Tài cũng lộ vẻ do dự. 300 ngàn tệ, đây chính là cho không hắn 300 ngàn tệ đấy. Cái Ngư Trường này nếu như xây xong, theo suy đoán thì hắn có thể kiếm lãi khoảng 100 ngàn tệ. Đây chính là gấp ba lợi nhuận!
Việc hắn không động tâm là không thể nào.