Chương 24: Ta liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn không phải người bình thường!
"Đừng có lắm lời, ai là đại ca của ngươi? Thành thật một chút! Thân phận của ngươi bây giờ là người bị tình nghi!"
Trần Nghiệp bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Theo mấy tên đốc tra đi vào một gian phòng thẩm vấn.
Sau khi trải qua một trận thẩm vấn nghiêm khắc, khô khan, đốc tra trưởng Thường Kiến hung hăng vỗ bàn, chỉ vào Trần Nghiệp, giọng đầy tức giận:
"Ngươi, tiểu tử này, còn không chịu thừa nhận đúng không? Ta nói cho ngươi biết, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!"
Trần Nghiệp ngữ khí lười biếng: "Ta đã nói rồi, hai tên kia là lũ lừa đảo, ta lấy ví tiền là để thu thập chứng cứ phạm tội của chúng, chỉ là các ngươi một mực không chịu tin, mà lại..."
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ta ghét nhất là có người dùng tay chỉ vào mặt ta, hiểu không?"
Thân là nhân vật chính của một bộ tiểu bạch văn đô thị sảng văn, Trần Nghiệp không phải là người có tính tình tốt bụng gì cho cam.
Vừa đến Hải Thanh thành phố còn chưa kịp thi triển quyền cước, đã bị bắt vào đốc tra cục, Trần Nghiệp trong lòng tự nhiên cũng nổi giận đùng đùng.
Ánh mắt Trần Nghiệp nhìn soi mói, Thường Kiến vậy mà vô ý thức lùi lại một bước.
Trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức to lớn ập đến, thậm chí sinh ra một loại ảo giác, dường như chính mình mới là người đang bị thẩm vấn!
"Ngươi..."
Mãi đến vài giây sau, Thường Kiến mới hồi phục tinh thần, không nhịn được muốn nổi giận lần nữa.
Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy một tên cuồng vọng như vậy!
Nhưng đúng lúc này, một đốc tra viên vội vã đi vào từ bên ngoài, ghé vào tai Thường Kiến nói nhỏ gì đó.
"Cái gì?"
Thường Kiến biến sắc, ném lại một câu "Để mắt kỹ vào tên này" rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Trần Nghiệp nhướn mày.
"Ha ha, xem bộ dáng là người của Triệu gia đến rồi, cuối cùng ta cũng có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này."
"Nếu bọn họ mà đến chậm thêm chút nữa, chắc ta cũng phải nhịn không được mà tự mình trốn khỏi đây mất."
Sau khi vội vã ra khỏi cửa, Thường Kiến đi đến một phòng tiếp khách ở sâu trong hành lang.
Hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi nhanh chóng khóa chặt một người trẻ tuổi đang bình tĩnh uống trà.
Hắn bước nhanh đến gần, thăm dò hỏi: "Phương thiếu?"
Phương Vũ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vươn tay về phía Thường Kiến, mỉm cười nói: "Ngươi là cục trưởng đốc tra ở đây?"
"Đúng vậy, tôi là Thường Kiến." Thường Kiến cẩn thận từng li từng tí đáp lời.
Hắn hạ mình xuống hết mức có thể.
Thế giới này khác với Trái Đất, các tập đoàn lớn, gia tộc lớn sở hữu sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Đông Hạ cũng không ngoại lệ.
Ở Hải Thanh thành phố này, có thể nói không ngoa rằng, nếu như loại trừ Kỷ gia ra thì Phương gia chính là trời ở nơi này!
"Ngồi đi."
Phương Vũ chỉ ngón tay vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Thường Kiến ngồi xuống nói chuyện.
Trước hành động đảo khách thành chủ này của Phương Vũ, Thường Kiến không dám có mảy may bất mãn, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Phương Vũ thản nhiên nói: "Viện trưởng Trương, hãy nói rõ tình huống đi."
"Vâng."
Viện trưởng Trương Khải Minh lập tức lên tiếng: "Thường đốc tra trưởng, hôm qua các anh có phải đã bắt một người tên Trần Nghiệp không?"
Trần Nghiệp?
Trong lòng Thường Kiến bỗng nhiên chấn động, đây chẳng phải là tên tiểu tử mà mình vừa mới thẩm vấn sao?
Chẳng lẽ, tên tiểu tử này có quan hệ với Phương gia?
Nghĩ đến thái độ nhẹ nhõm, nhàn nhã, không hề sợ hãi của Trần Nghiệp trong quá trình thẩm vấn, sắc mặt của hắn trở nên có chút khó coi.
Nếu như đối phương có quan hệ với Phương gia, thì tuyệt đối không phải là người mà mình có thể đắc tội.
Trương Khải Minh thấy Thường Kiến dường như có chút hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Thường đốc tra trưởng, là như vầy, Trần Nghiệp kia thật ra là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện Thư Thái chúng tôi."
"Hả?"
Thường Kiến có chút ngơ ngác.
Tên Trần Nghiệp kia, sao lại thành bệnh nhân tâm thần rồi?
Chỉ thấy Trương Khải Minh vẻ mặt hổ thẹn nói:
"Trần Nghiệp này vốn là bệnh nhân của viện chúng tôi, lại có khuynh hướng bạo lực rất mạnh, trước đó do một y tá của chúng tôi sơ suất quản lý, nên để hắn thừa cơ trốn thoát."
"Chúng tôi lần theo dấu vết truy tìm một đường, mới phát hiện hắn bị bắt ở đốc tra cục, còn phạm tội ăn cắp."
"Thật là khiến người ta hổ thẹn."
Lúc này, luật sư Kim Đỗ đúng lúc đứng lên, đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn của Thường Kiến.
"Đây là các giấy tờ chứng minh liên quan, tất cả thủ tục đều đầy đủ, bây giờ chúng tôi cần đưa Trần Nghiệp đi."
Thường Kiến vẫn còn có chút chưa hoàn hồn.
"Bệnh nhân tâm thần? Tôi thấy Trần Nghiệp kia rất bình thường mà..."
Nhưng đúng lúc này, hắn bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Phương Vũ.
Phương Vũ lạnh nhạt nói: "Thường đốc tra trưởng, nhiều khi người bệnh tâm thần nhìn bên ngoài không khác gì người bình thường cả, anh cũng đừng để bị lừa."
Đầu óc Thường Kiến nhanh chóng vận động, lập tức hiểu ra.
Nếu thật sự là bệnh nhân tâm thần trốn viện, sao có thể kinh động đến vị Phương gia đại thiếu này?
Thường Kiến không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn là một người rất khôn khéo.
Mặc dù không hiểu rõ nội tình bên trong, nhưng hắn vẫn hiểu ra trong nháy mắt rằng Phương Vũ chỉ muốn tìm một lý do để mang Trần Nghiệp đi!
Hắn lập tức đập mạnh tay xuống bàn, lớn tiếng nói:
"Thảo nào, ta liếc mắt một cái đã thấy tiểu tử kia không giống người bình thường rồi! Nếu thủ tục đã đầy đủ, Phương thiếu cứ việc mang người đi!"
"Rất tốt."
Phương Vũ cười, vẻ mặt hiền lành như gió xuân ấm áp.
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn, Trần Nghiệp đang nằm ngửa trên ghế một cách ngông nghênh, bắt chéo chân.
Hắn chờ người của Triệu gia đến để đưa mình đi.
Nhưng lại không khỏi cảm thấy một sự lạnh lẽo từ trong cơ thể...