Bất Diệt Chiến Thần

Chương 48: Cự đầu đến thăm

Chương 48: Cự đầu đến thăm
Tần Phi Dương liếc mắt nhìn mấy tên hạ nhân, nụ cười trên mặt chợt biến mất.
*Oanh!*
Một chưởng vỗ ra, chân khí như rồng.
*Phanh bành!*
Mấy tên hạ nhân miệng phun máu tươi, bay tứ tung. Bên ngoài, không ít người vây xem không kịp tránh, bị đánh văng ra một vùng lớn. Nơi đây lập tức vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết.
Giang Vệ và Mộ Phi trợn mắt há hốc mồm. Chân khí! Hắn lại là Võ Sư! Những người khác cũng sửng sốt. Tần Phi Dương sau khi biến đổi, dung mạo có phần thư sinh, toàn thân toát ra vẻ nho nhã. Vì thế, mọi người ở đây đều cho rằng hắn chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt. Lúc nãy thấy mấy tên hạ nhân xông tới, họ còn lo lắng. Ai ngờ, người này lại thâm tàng bất lộ.
Ngay khi mọi người đang kinh hãi, Tần Phi Dương nhìn về phía Giang Vệ.
*Bạch!*
Hắn phóng một bước, rơi xuống trước mặt Giang Vệ, bàn tay như vuốt chim ưng, tóm lấy cổ Giang Vệ.
"A..."
"Đại ca, tha mạng!"
"Vừa nãy là ta sai rồi, ta xin lỗi, xin đền tội..."
Giang Vệ kêu sợ hãi, trong lòng hoảng loạn. Hắn vừa la hét cầu xin, vừa giãy dụa khỏi ngón tay Tần Phi Dương.
Cùng lúc đó, Mộ Phi chen vào đám đông, định trốn đi.
"Đứng lại!"
Tần Phi Dương lạnh nhạt nói.
"Hắn không thấy ta, hắn không thấy ta..." Mộ Phi tự an ủi, cố sức chen ra ngoài.
"Mộ Phi, ta cần phải nhắc lại lần nữa không?" Tần Phi Dương lại lên tiếng.
Mộ Phi run lên, ngoan ngoãn đi từ trong đám người ra, đứng đó, hai tay nắm chặt, vô cùng căng thẳng.
Tần Phi Dương nhàn nhạt nói: "Ta là người rất trọng đạo lý, mỗi người các ngươi cho ta mười vạn kim tệ, chuyện này coi như xong, nếu không ta sẽ lột sạch quần áo của các ngươi, để các ngươi đi ăn mày."
"Mười vạn!" Không chỉ Mộ Phi và Giang Vệ, cả những người đứng xem xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Đây không phải là trọng đạo lý, mà là hành động của thổ phỉ!
Tần Phi Dương khẽ cười nhạo: "Sao? Không lấy ra được sao?"
Mộ Phi cầu xin: "Đại ca, mười vạn kim tệ thật sự không có, có thể bớt chút không?"
Giang Vệ cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, ngài cứ giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta lần này đi, ta cam đoan lần sau gặp ngài sẽ tránh xa."
"Đừng để ta bắt gặp các ngươi nữa, cút đi!" Tần Phi Dương buông tay, Giang Vệ lập tức ngã phịch xuống đất. Hắn cũng không định thật sự bắt giữ họ, dù sao Giang Vệ là anh trai của Lạc Thanh Trúc, không nể mặt người này cũng phải nể mặt người kia.
Mộ Phi chạy khỏi Trân Bảo Các như chạy trốn.
Giang Vệ vẫn chưa đứng dậy được, tức giận quát mấy tên hạ nhân: "Còn không mau tới đỡ ta?"
Mấy tên hạ nhân chạy tới đỡ Giang Vệ, rồi vội vã bỏ chạy.
"Thiếu niên, ngươi tha cho họ là đúng rồi."
"Đúng vậy, một người là thiếu gia nhà họ Mộ, một người là thiếu gia nhà họ Giang, dù ngươi là Võ Sư cũng không thể động vào."
"Ngươi vẫn nên mau chóng rời đi đi, hai người họ là người có thù tất báo, sau này chắc chắn sẽ dẫn người đến tìm ngươi phiền toái." Đám đông khuyên nhủ.
"Cảm ơn mọi người quan tâm." Tần Phi Dương chắp tay cảm ơn, rồi nhìn về phía một nhân viên: "Dẫn ta đi gặp Các chủ."
"Gặp Các chủ?" Nhân viên nhíu mày hỏi: "Công tử tên gì? Có hẹn trước với Các chủ không?"
"Nguyên lai là Khương công tử đại giá quang lâm, không có nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!" Một đại hán áo đen vội vàng chạy tới. Hắn lúc đầu đang trên lầu, nghe thấy tiếng động ở dưới, xuống xem thử, không ngờ lại là vị này. Đến bên cạnh Tần Phi Dương, hắn nhìn nhân viên, quát: "Vị Khương công tử này là khách quý của Các chủ, không được vô lễ!"
Người kia sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Tiểu nhân có mắt như mù, xin Khương công tử thứ lỗi."
"Không sao." Tần Phi Dương cười cười, theo đại hán áo đen lên lầu.
"Không ngờ hắn lại là khách quý của Các chủ."
"Khó trách lại không thèm để ý Mộ Phi và Giang Vệ."
"Không đúng, Hắc Hùng Thành chúng ta có ai họ Khương không?" Đám đông thắc mắc.
Lầu hai, phòng khách quý. Một nam tử áo tím đang nhàn nhã uống trà, nhưng vừa thấy Tần Phi Dương bước vào, liền phun trà ra.
Tần Phi Dương nhăn mặt, trêu chọc: "Các chủ, ta biết ngài rất nhớ ta, nhưng không cần kích động như vậy chứ, điều này khiến ta hơi ngại ngùng đấy!"
Câu nói này suýt nữa làm nam tử áo tím phun máu. Hắn thực sự muốn hỏi Tần Phi Dương xem rốt cuộc từ đâu nhìn ra hắn đang kích động, và từ đâu nhìn ra hắn rất nhớ hắn? Tự luyến như vậy có được không?
"Hô!" Hắn thở dài, nhìn đại hán áo đen, phất tay: "Ngươi ra ngoài đi!"
"Vâng." Đại hán áo đen cúi đầu lui ra, đóng cửa lại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Các chủ kinh ngạc đến mức mặt đỏ bừng, muốn cười mà không dám cười.
Nam tử áo tím ngồi trở lại ghế, mệt mỏi hỏi: "Ngươi không phải đã nói sẽ không hỏi ta muốn nửa cái Ngân Tệ nữa sao? Bây giờ lại đến làm gì?"
"Ách!" Tần Phi Dương kinh ngạc, ngồi đối diện nam tử áo tím: "Hóa ra ngài nghĩ ta đến là để bắt chẹt ngài?"
"Chẳng lẽ không phải?" Nam tử áo tím nhíu mày.
"Thực ra ta rất hiền lành." Tần Phi Dương cười khẽ, lấy ra một thẻ tre, đặt lên bàn trà.
"Để ngươi hiền lành gặp quỷ đi!"
Áo tím nam tử khinh miệt nhìn hắn, rồi đứng dậy cầm lấy thẻ tre, mở ra xem xét.
“Ồ!”
“Thượng thừa võ kỹ?”
Hắn kinh ngạc nhìn Tần Phi Dương.
Tần Phi Dương cười nói: “Đúng là thượng thừa võ kỹ, nhưng không phải tặng cho ngươi, ta muốn nhờ ngươi giúp ta đấu giá.”
“Đấu giá?”
Áo tím nam tử sửng sốt một lát, hỏi: “Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
Tần Phi Dương gật đầu.
“Được, Lý Tứ, ngươi lại đây.” Áo tím nam tử gọi người hầu.
Tên đại hán áo đen lại bước vào phòng khách quý, khom người nói: “Chủ nhân có gì dặn dò?”
“Cầm cái này đi đấu giá.” Áo tím nam tử ném thẻ tre cho hắn.
“Phải nhanh.” Tần Phi Dương dặn thêm một câu.
Lý Tứ nhận lấy thẻ tre, thoáng liếc nhìn Tần Phi Dương, rồi quay người nhanh chóng rời đi.
“Hạo Thiên huynh đệ, ngay cả thượng thừa võ kỹ ngươi cũng chịu đấu giá, xem ra thân thế của ngươi không tầm thường a!” Áo tím nam tử cười nói.
“Có thể đừng cứ mãi dò xét ta không?” Tần Phi Dương không thoải mái lắm. Đàm phán với loại người này, phải luôn cảnh giác, nếu không sơ sẩy một chút sẽ rơi vào bẫy.
“Tốt tốt tốt, ta không hỏi gì nữa, nào, uống trà.” Áo tím nam tử ha hả cười. Thiếu niên này, quả nhiên rất cảnh giác.
Khoảng gần nửa canh giờ sau,
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Tay áo tím nam tử đang bưng chén trà khựng lại, nhưng vẫn bình tĩnh uống trà, quan sát phản ứng của Tần Phi Dương.
Nhưng mà,
Tần Phi Dương vẫn ngồi im như phật, dường như không nghe thấy gì.
“Hạo Thiên huynh đệ, bên ngoài hình như có người gọi ngươi?” Áo tím nam tử không nhịn được nhắc nhở.
“Hắc Hùng Thành đầy rẫy chó mèo, nếu mỗi tiếng gọi đều phải ra xem, thì ta còn làm việc gì nữa?” Tần Phi Dương thản nhiên nói.
“Ách!” Áo tím nam tử sửng sốt.
“Họ Khương, lúc nãy ngươi không phải rất ngông cuồng sao? Giờ sao lại núp trong này không dám ra?”
“Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng trốn là xong, ta hôm nay sẽ chặn ở cửa, có gan thì cả đời đừng bước ra!”
Mộ Phi và Giang Vệ đứng ngoài cửa, không chút kiêng dè lớn tiếng quát tháo, bày ra bộ dạng hung hăng, rất đáng sợ.
Phía sau bọn họ, đứng một hàng đại hán vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ, hai tay khoanh ngực, ánh mắt khinh miệt.
“Đến cả Võ Tông của các gia tộc cũng tới, xem ra hai người này lần này là muốn ra tay thật rồi.”
“Xem ra sắp có trò hay để xem rồi.”
Những người đi đường, khách hàng của Trân Bảo Các, đều vây lại, xôn xao bàn tán.
Một lát sau,
Thùng thùng!
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Áo tím nam tử nói.
Tên đại hán áo đen đẩy cửa bước vào, tay cầm một cái Túi Càn Khôn, đưa cho áo tím nam tử, nói: “Thẻ tre đã bán, kim tệ đây.”
“Cho hắn.” Áo tím nam tử chỉ về phía Tần Phi Dương.
Tên đại hán áo đen đến trước mặt Tần Phi Dương, cười nói: “Khương công tử, đây là mười vạn kim tệ, mời kiểm tra.”
“Nhiều thế!” Tần Phi Dương kinh ngạc.
Tên đại hán áo đen nói: “Lúc đầu tổng cộng là mười một vạn kim tệ, nhưng chúng ta phải trừ một phần hoa hồng.”
“Mười một vạn kim tệ, các ngươi lại trừ mười ngàn kim tệ hoa hồng, cũng quá tham lam rồi!” Tần Phi Dương không khỏi thấy đau lòng.
Thật ra, chế độ hoa hồng của Trân Bảo Các hắn biết rõ, là trừ mười phần trăm tổng giá trị đấu giá. Nói cách khác, mười vạn kim tệ sẽ trừ mười ngàn hoa hồng. Lúc đầu mười một vạn kim tệ, nên trừ mười một ngàn hoa hồng, tính ra Trân Bảo Các đã ưu đãi cho hắn, ít trừ một ngàn.
Nhưng hiện giờ, hắn thiếu nhất là kim tệ, đừng nói mười ngàn, chỉ một trăm hắn cũng thấy đau lòng.
Áo tím nam tử khinh miệt nhìn hắn, nói: “Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng oán trách, nếu bây giờ đổi thành Tụ Khí Đan, ta sẽ tính theo giá thị trường cho ngươi.”
Tần Phi Dương nói: “Vậy được, đổi hết cho ta.”
“Hết?” Áo tím nam tử sửng sốt, cười khổ: “Xem ra Tụ Khí Đan của Trân Bảo Các ta, sớm muộn gì cũng bị một mình ngươi mua sạch.”
Hắn nhìn tên đại hán áo đen, nói: “Nhanh đổi cho hắn!”
“Dạ.” Tên đại hán áo đen khom người lui xuống.
Thùng thùng!
Tiếp đó,
Lại có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?” Áo tím nam tử hỏi.
Cửa phòng mở ra.
Hai nam tử trung niên lần lượt bước vào.
Áo tím nam tử hơi sững sờ, nhìn Tần Phi Dương đầy ẩn ý, rồi đứng dậy đón tiếp, chắp tay cười nói: “Mộ gia chủ, Giang gia chủ, hôm nay là gió gì thổi các vị tới đây?”
“Gia chủ!” Tần Phi Dương trong lòng run lên.
Áo tím nam tử đang nhắc nhở hắn, hai người trước mắt là gia chủ của hai gia tộc Mộ và Giang.
Giang gia chủ cười nói: “Không giấu Bùi huynh, lần này chúng ta mạo muội đến đây, là có việc nhờ.”
Mộ gia chủ liếc nhìn Tần Phi Dương, nhỏ giọng nói: “Bùi huynh, giờ nói chuyện được chứ?”
Áo tím nam tử nói: “Đương nhiên được, Hạo Thiên huynh đệ cũng không phải người ngoài, cứ nói thẳng đi.”
Hai người đều thoáng ngạc nhiên, rồi lễ phép gật đầu với Tần Phi Dương.
Tần Phi Dương cũng cười đáp lại.
Giang gia chủ nhìn áo tím nam tử, nói: “Bùi huynh, bộ thượng thừa võ kỹ vừa đấu giá, không biết nơi đây còn bản nào nữa không? Nếu có, chúng ta nguyện mua với giá cao.”
Mộ gia chủ gật đầu tán thành.
Nhưng áo tím nam tử mặt tối sầm lại, trầm giọng nói: “Mộ huynh, Giang huynh, quy củ của Trân Bảo Các các ngươi cũng biết, tuyệt đối không bán lén võ kỹ của chủ nhân, các ngươi hỏi như vậy, hơi quá đáng rồi!”
Mộ gia chủ và Giang gia chủ lập tức câm lặng…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất